Chương 47: Mạo hiểm! Thiếu chút nữa bị bắt . . .

Trầm Tố Nhi bình yên đi qua con đường này. Sau khi nói một tiếng cảm tạ với bà bán hàng ăn đi dạo, cho dù trên đầu lạnh giá nhưng trong lòng lại có cơn hưng phấn nho nhỏ liền nhằm hướng bến đò mà đi.

Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua lớp băng làm ặt đất thêm ấm áp. Trận tuyết lớn đã sớm ngừng lại, thi thoảng lại có vài bông tuyết nhỏ bay xuống làm tăng thêm vài phần thú vị lúc thời tiết vào đông. Lớp tuyết phủ trên mặt đất không còn dày, đã hơi mỏng đi một lớp bởi bị hòa tan không ít.

Trầm Tố Nhi không biết tất cả điều vừa mới làm, tất cả đã lọt vào trong mắt một nam nhân. Namnhân ột thỏi bạc rồi hỏi ông chủ quán xem về nội dung bọn họ nói chuyện phiếm, khi đã biết rồi thì dường như hơi hơi nhếch mép.

Trầm Tố Nhi theo lời ông chủ quán cứ một mực mà đi, cũng nhìn thấy một gốc cây đại thụ, cũng thấy được con sông vắt ngang Kinh thành thì quay sang bên trái mà nhìn! Thì ra là một bến thuyền lớn tương đối tấp nập. Có không ít thuyền hàng đỗ từng dãy từng dãy, nhìn cứ như là bến thuyền hiện đại. Đại khái là dưới một cơn mưa tuyết thì người đi đường lui tới rất thưa thớt.

Nàng hơi đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi thở phào một hơi. Không hề nhìn thấy có quan sai, như vậy là không có thị vệ ?

Trên dòng sông thực sự đang có không ít thuyền đỗ. Sông cũng không phải quá rộng nhưng nghe nói nước rất sâu.

Trầm Tố Nhi cũng không còn kịp nghiên cứu nữa mà cứ vội vàng đến bến đò tìm bảng hiệu để lên đúng thuyền. Coi như là nàng gặp may mắn, không bao lâu thì nàng thực sự tìm được một con thuyền, nhìn thì không tính được là lớn, nhưng cũng không nhỏ.

"Anh trai này muốn lên thuyền sao?" Một người nhà đò đen bóng, vóc người không lớn nhưng lại có tiềm chất làm gian thương. Khi nhìn lên thấy có khách đến lập tức tươi cười đón chào.

Trầm Tố Nhi vẫn còn ở trên bờ mà không vội bước xuống dưới thuyền. Nàng gật đầu, cố gắng hạ giọng khiến chính mình còn nghe không quá giống giọng nữ "Vâng, đi Tê Thành. Bao giờ thì thuyền xuất phát?"

"Đại khái sau nửa canh giờ."

"Bao nhiêu tiền?" Một giờ đó, có hơi lâu, tốt nhất là tìm thuyền xuất phát ngay lập tức.

"Hai lượng." Mắt liền sáng lấp lánh.

Trầm Tố Nhi nhướng mày "Chiếc thuyền này của ngươi mà cũng muốn hai lượng?" Ánh mắt của nàng quét về phía thân thuyền. Về tổng thể thì coi như nửa mới nửa cũ, cũng không có thấy có vẻ xa hoa gì? Tầm mắt nhìn xa hơn đảo qua những chiếc thuyền còn lại.

Nhà đò nhìn thấy nàng do dự thì trong lòng hơi sốt ruột, thuyền đi Tê Thành không chỉ một chiếc của hắn.

"Ta lại đi tìm nữa xem liệu có thuyền nào xuất phát nhanh hơn không." Để xem liệu có thuyền nào trong số còn lại xuất phát nhanh hơn hay không.

Trầm Tố Nhi hơi di di chân thì nhà đó liền bắt đầu ồn ào "Đợi đã, anh trai. Xem ra anh là người ở xa rồi, tính cho anh trai giá một lạng ba nhé. Lên đi lên đi. Đừng tìm nữa, thuyền này là nhanh nhất, lại còn khởi hành sớm nhất chứ không phải một lúc lâu sau. Có chiếc còn không đi đó, trời quá lạnh nên có ai định khởi hành đâu."

Mẹ ơi! Trầm Tố Nhi vừa nghe là hiểu được mình bị trêu chọc thì trong lòng có khó chịu. Nhưng mà nàng không có thời gian lằng nhằng. Vì vậy vừa định chấp nhận bước lên thuyền thì không ngờ..

"Nghe đây! Mỗi nhà đò nghe đây, vừa rồi có một đạo tặc đột nhập Kinh thành, hiện tại đang truy lùng toàn thành! Mọi người các ngươi phải phối hợp, không có lệnh của nha môn thì không cho thuyền nào xuất phát. Kẻ nào dám cãi thì bắt hết vào nhà lao. Tốt nhất đừng để ông đây phải đi "hầu hạ" các ngươi, nay nói rõ cho các ngươi." Từ trên bờ có mấy tên sai nha đang không ngừng thét lớn với nhà đò rồi cứ lặp lại những lời này.

"Cuối cùng là tất cả đàn bà đi ra hết! Đến chỗ chúng ta ..." Trời rét thế này mà vẫn còn làm việc .v..v….

Trầm Tố Nhi trong lòng thầm kêu khổ, cộng thêm sốt ruột nữa! Làm thế nào người khác chạy trốn, nàng cũng chạy trốn, thế mà chạy trốn lại bất lực như vậy?

Xem ra là không có hy vọng đi đường sông nữa rồi!

Hành động của Mộ Dung Cảnh thực sự, TMD, không phải là nhanh bình thường nữa, bây giờ mới là giữa trưa mà thôi.

"Anh trai, sao còn không lên thuyền? Có điều, vừa rồi có nghe thấy sai nha nói không? Nếu thuyền muốn rời bến thì còn phải bị kiểm tra. Có đồ đạc gì quý, anh giấu được thì giấu đi. Đừng để bị kiểm tra." Nhà đò nhắc nhở, còn trong lời nói có ý tứ gì khác.

Trầm Tố Nhi nhíu mày nhưng không xuống thuyền. Bị kiểm tra ở trên thuyền, không gian thì nhỏ nên vừa nhìn là biết ngay, càng dễ bị người khác phát hiện.

"Xem ra hôm nay là thuyền không đi được rồi, cái gì mà kiểm tra với không kiểm tra." Lúc này, một ông lão mặt mày bực bội đi ra từ trong khoang thuyền, ánh mắt lấp lánh rất có thần "Tối hôm qua tuyết rơi nên bây giờ đủ điều kiện đỗ lại, cũng không biết buổi tối còn có thể xuất phát được hay không. Nếu có tuyết thì thuyền cũng không thể đi, có lẽ nên nghỉ ngơi vài ngày vậy."

Ông lão cằn nhằn vài câu mà nhìn lên trên bờ rồi nhìn lại quanh thuyền, sau đó lại tiếp tục lẩm bẩm "Thuyền không đi được thì sống ra sao đây? Lời lãi cũng không đủ cho cả nhà ..."

Trầm Tố Nhi cũng muốn nói, trốn không thoát nổi thì cuộc sống của nàng cũng không cách nào tốt được! Nếu như bị bắt trở về, nhất định không có kết cục gì tốt đẹp, Mộ Dung Cảnh sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng sao? Khẳng định là không rồi!

Chèo đò vừa nghe chủ thuyền nói như vậy thì cũng không quản Trầm Tố Nhi ở trên bờ hay lên thuyền mà định rút ván thuyền về.

Nàng vô cùng buồn bã nhìn lên trời, chẳng lẽ thực sự cũng không có cách nào khác sao? Trước mắt đành phải đi trở về rồi nghĩ đến đường khác. Còn trong lúc này xem ra chỉ có thể đến cửa thành.

Trong lúc mải suy nghĩ, nàng vô tình nhìn lên đường xuống bến đò mà trong lòng run lên, âm thầm kêu khổ! Trời muốn hại ta sao? Từ phía ngược lại có một quan sai lại thêm hai tên mặc trang phục đại nội thị vệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!