"Hoàng huynh, làm sao lại đánh bọn nô tài ở Triều Phượng cung?" Vừa đúng lúc, một giọng nói ấm áp can thiệp vào. Sơ Tuyết đã đến, bước đi trên nền tuyết trắng, giống như một trích tiên. "Có phải Hoàng huynh đã quên cái gì không, chẳng hạn như lời hứa lúc ở Túy Nguyệt Lâu?"
Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh tối sầm lại, hắn hiểu rồi, nghiến chặt răng, không khỏi phẫn nộ!
Thì ra ... Thì ra nàng đã nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay? !
Một hồi lâu, cuối cùng thì Mộ Dung Cảnh phất tay có ý bảo ngừng lại. Tám người quả là tìm được đường sống trong chỗ chết. Cả đám quỳ rạp trên mặt đất không dám động đậy, phần mông mặc dù đã trúng vài gậy nhưng trong lòng dứt khoát bái lạy Sơ Tuyết làm thần. Nếu không phải hắn đến thì bọn họ chết chắc rồi! Ô ô...
Sơ Tuyết tóc dài phiêu dật, áo trắng như tuyết, lạnh lùng tựa người lên cửa, cố gắng triệt để áp chế ý định bước chân vào "Hoàng huynh, Hoàng tẩu đã không có ở trong cung ." Giọng nói thản nhiên, nhưng cũng khẳng định.
Ánh mắt thâm trầm của Mộ Dung Cảnh chợt lóe, khoảnh khắc nhìn thấy Sơ Tuyết thì lửa giận trong lòng đã hoàn toàn bị đè ép xuống nên cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
"Toàn bộ lui xuống đi!"
Mộ Dung Cảnh ra lệnh một tiếng, cả một đám người đang quỳ khóc thầm trong lòng vì cuối cùng đã giữ được mạng nhỏ, cung kính lui ra ngoài.
Trần tổng quản cũng âm thầm thở dài. Quả nhiên, sức ảnh hưởng của Tam Vương gia vẫn rất lớn.
Bỗng chốc chỉ còn lại một mình Sơ Tuyết. Khoảng cách của hai người rất xa, một người ngồi ở vị trí chủ thượng, còn một người đứng ở cửa.
"Bên ngoài lạnh lắm, vào đi rồi hẵng nói." Mộ Dung Cảnh chỉ dựa vào một câu của Sơ Tuyết là đã hiểu được hắn biết chuyện gì đó. Trầm Tố Nhi muốn ra khỏi cung, nhất định phải có người trong cung hỗ trợ. Chỉ dựa vào một mình nàng, cho bay cũng không bay thoát.
Sơ Tuyết chậm rãi đi vào, Mộ Dung Cảnh đưa chén trà nóng chưa uống qua của mình cho hắn. Sơ Tuyết cũng không nói nhiều liền cầm lên uống một hớp cho ấm người.
"Là đệ cho nàng ấy lệnh bài và trang phục thái giám." Sơ Tuyết cũng không thể nói trong tâm lúc này có tư vị gì. Khi nghe nói nàng ta chưa trở về Triều Phượng cung thì hắn đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác mất mác chưa từng có.
Trong lòng Sơ Tuyết cũng biết nàng ấy chọn mấy món đồ kia thì đã đoán được nàng ta có ý định xuất cung. Lúc ấy ngẫm nghĩ thì cũng chỉ cho rằng nàng ấy ham chơi nên muốn giữ lại ình để sau này dùng khi xuất cung. Giống như hắn ở trong cung buồn phiền liền chuồn ra đi chơi rồi lại trở về. Nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy, lại thừa dịp ngày có tuyết thì bỏ đi.
Rất hiển nhiên, đây là trốn chứ không phải chơi đùa.
Sơ Tuyết thừa nhận là chính mình đã tạo cơ hội cho nàng xuất cung.
Cho dù hắn không nói thì Mộ Dung Cảnh cũng có thể tra ra được chuyện này.
Lúc này, Trần Thủ ở bên ngoài xin cầu kiến.
Mộ Dung Cảnh cho hắn đi vào.
Trần Thủ hành lễ rồi bẩm báo: "Hoàng thượng, thị vệ ở Cư Thủ Môn nói khi vừa mới mở cửa thành thì có một tiểu thái giám xuất cung. Nghe nói là cầm Kim Long lệnh của hoàng thượng để xuất cung."
Kim Long lệnh, đúng là loại lệnh bài mà Trầm Tố Nhi dùng để xuất cung.
Là lệnh bài chuyên dụng của hoàng đế, ngoại trừ loại lệnh bài "Như Trẫm Thân Lâm" thì đây là loại lệnh bài có quyền lực lớn nhất.
Kim Long lệnh xuất hiện thì tất cả quan viên các nơi đều nghe lệnh. Nếu gặp việc bất bình thì có thể tiền trảm hậu tấu.
Mộ Dung Cảnh trầm tĩnh nhìn về phía Sơ Tuyết, chỉ thấy Sơ Tuyết vẻ mặt hờ hững giống như đang mải uống trà. Hắn âm thầm cắn răng, nữ nhân chết tiệt này, hắn hoàn toàn không ngờ nàng lại dùng đến chiêu chạy trốn. Đúng là chỉ toàn gây thêm phiền phức cho hắn!
Mộ Dung Cảnh tức giận mà không biết trút vào đâu. Sơ Tuyết thì không thể phạt, cũng không thể mắng rồi! Nhưng đối mặt Trầm Tố Nhi thì càng làm hắn lực bất tòng tâm hơn.
"Sao đệ lại đưa Kim Long lệnh cho nàng ta?" Mới vừa rồi Sơ Tuyết nhắc tới lệnh bài thì hắn còn tưởng rằng chỉ là lệnh bài xuất cung bình thường.
Sơ Tuyết như ăn phải thuốc đắng, đó căn bản không phải mình đưa cho, là bị ăn trộm! Nhưng mà cũng vì hắn ta cố ý ngầm dung túng nữa chứ. "Hoàng huynh, đệ cảm thấy đưa lệnh bài bình thường thì không bằng, cho nên Kim Long lệnh sẽ tốt hơn nhiều." Có hơi buồn bực, tiểu Tố nhi kia chỉ biết là lệnh bài có thể xuất cung, không nhất thiết phải biết bên ngoài cung thì nó còn có tác dụng lớn hơn nữa. Trên đánh nịnh thần, dưới trị tham quan, quyền lực lớn quá rồi.
Mộ Dung Cảnh tranh cãi vô ích! Đụng tới hai người bọn họ thì liệu có tính là ông trời khảo nghiệm hắn hay không đây? !
"Được, hoàng huynh, còn lệnh phù của Vương gia đâu? Nghe nói, lúc trước hồi phụ vương còn sống thì có cho huynh. Tại sao đệ lớn như vậy mà vẫn còn không nhìn thấy? Liêu có phải huynh không cẩn thận đã đánh mất hay không? Cái … kia thì làm sao bây giờ a..." Sơ Tuyết bắt đầu dần dần nghĩ muốn nhận lại quyền lợi Vương gia đồng ý ình.
Trước kia thì không cảm thấy có gì, nay đột nhiên muốn dùng thì mới phát giác chính mình không khác gì phi tần trong cung của hoàng huynh, về xuất cung cũng có hạn chế. Nghe nói, nếu có lệnh phù tượng trưng thân phận Vương gia thì có khả năng tùy ý xuất cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!