Màu trắng tang thương ấy phải chăng anh cũng thấy... Nỗi nhớ đó cứ vô thanh vô thức nhưng người trân trọng lại chỉ có mình em
Khóe miệng Mộ Dung Cảnh cơ hồ co rút, tức giận đến nỗi không nói lên lời. Nữ nhân đáng chết này! Ngay cả phương thức phủ nhận cũng đặc biệt như thế.
Nàng và Sơ Tuyết, thực sự chỉ đơn thuần vậy sao? Không muốn hoài nghi nàng, lại càng không muốn hoài nghi Sơ Tuyết! Thế nhưng, cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết, còn vượt xa hơn cả tưởng tượng của hắn, ở bên nhau, hôn môi, là bình thường sao? Còn thuần khiết được sao?
Một màn Sơ Tuyết cài Kim Bộ Diêu lên búi tóc của nàng khiến hắn không cách nào kiềm chế được sự đố kỵ đang cháy lên trong lòng! Trong tưởng tượng của hắn, từ chỗ Tuyết phi lấy được Kim Bộ Diêu, trên đường tới Mai viên, hắn không ngừng nghĩ đến cảnh tượng chính mình cài nó lên tóc nàng, thế nhưng… hắn lại biến thành một khán giả bất đắc dĩ!
Không cách nào tiếp nhận được chuyện đó! Lại càng không hề che giấu những phẫn nộ trong lòng. Càng hồi tưởng lại càng khơi mào lên lửa giận!
Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh thô bạo kéo Trầm Tố Nhi lại gần mình, thuận tiện ôm chặt bả vai mảnh khảnh của nàng, khiến nàng không thể động đậy! Khuôn mặt tuấn tú dường như vô cùng thân thiết, vành tai và tóc mai khẽ chạm vào nhau, trong mắt người ngoài là đố kỵ, là ước ao.
Thực ra Trầm Tố Nhi đã rất bi thương rồi, lại nghe thấy lời cảnh cáo lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh vang lên bên tai "Sau này cách xa Sơ Tuyết ra một chút. Nếu như ngươi thật muốn tốt cho hắn."
"Ngươi có ý gì?"
"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không được gặp Sơ Tuyết nữa."
"Nói trọng điểm đi." Tâm trạng Trầm Tố Nhi đang rất lộn xộn, nàng có một loại dự cảm cực kỳ cực kỳ không tốt.
"Đây là thánh chỉ, cũng là mệnh lênh…" Mộ Dung Cảnh bá đạo nói, không cho nàng nói không.
Đến đây thì Trầm Tố Nhi cứng họng rồi.
Ánh mắt nhìn về phía đại môn, hành động của hắn đã để lại một vết sẹo trong lòng Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi nhìn Sơ Tuyết khẽ cười, căn nguyên của sự sầu não.
Mộ Dung Cảnh cư nhiên hạ loại Thánh chỉ này? Thật sự TMD không có nhân tính! Chỉ là, nàng có thể phản kháng sao? Nếu như cố ý không tuân theo Thánh chỉ của hắn thì sẽ như thế nào? Vì vậy, nhịn không được, lại nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Sơ Tuyết, rồi thản nhiên hỏi một câu "Nếu như không cẩn thận thấy hắn sẽ thế nào?"
"Một con mắt nhìn thấy liền móc một mắt, hai con mắt nhìn thấy thì móc luôn cả đôi." Trả lời không chút do dự.
"Là của ta hay là của Sơ Tuyết?"
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói "Ngươi nghĩ sẽ là của Sơ Tuyết sao?"
"Đã hiểu." Trầm Tố Nhi hoàn toàn hiểu rồi, người đó hiển nhiên là nàng rồi. MDD, cái cảm giác là hắn thích mình, hóa ra chỉ là tự mình đa tình, thật sự là hiểu sai rồi, căn bản không có chuyện đó! Xem ra, nhân sinh quả thật không nên suy nghĩ quá nhiều, cứ để cho nước chảy bèo trôi, sau này còn gặp cái gọi là yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên sao!
Nàng miễn cưỡng ói ra một ngụm khí thật dài "Hoàng thượng, nô tỳ hiểu rồi. Sau này nếu gặp phải Sơ Tuyết, ta sẽ bịt mắt không nhìn."
Nói những lời này, nàng cảm giác được bản thân mình có chút luyến tiếc. Thực sự quá buồn cười! Nàng vẫn cứ cho rằng mình là người vô tình, hóa ra vẫn còn có thể đau đớn sao?
Nghe những lời đó, không những khóe môi Mộ Dung Cảnh giật giật, mà khóe mắt cũng giật giật theo! Lạnh lùng chất vấn "Bịt mắt không nhìn?"
Trầm Tố Nhi cũng tự rót ình một chén rượu, từ khi xuyên tới nơi này, có vẻ như nàng vẫn chưa từng chạm qua rượu. Ngày hôm nay rất đặc biệt cho nên muốn thử một ngụm, nghe Mộ Dung Cảnh chất vấn, không chút sợ hãi, thản nhiên ứng đối "Đúng, Hoàng thượng muốn thu hồi thánh chỉ?" Hắn nói không gặp, vậy thì không gặp nữa, gặp tức là nhìn, không gặp tức là không nhìn, nàng đang chơi một trò chơi đố chữ vô cùng khó.
"Nữ nhân, người cùng Sơ Tuyết thật không có chuyện gì?" Cấp cho nàng một cơ hội cuối cùng.
…Một lát rồi…
Vẫn không nghe được câu trả lời…
Lại một lát nữa…
"Thuần trắng, giống như những bông tuyết phiêu phiêu trên bầu trời kia." Khe khẽ, ôn nhu nói một câu, Trầm Tố Nhi ngửa mặt lên nhìn trời mà nói. Trong mắt là một mảnh mênh mông mịt mù, không có chấn động, không có hân hoan, cũng không có bi thương, cái gì cũng đều không có… Dường như tất cả đều chỉ là hư vô, chỉ là mờ ảo, cái gì cũng không để ý tới, kể cả sinh tử của bản thân.
Mộ Dung Cảnh tay cầm chén rượu đột nhiên khựng lại…
Vẻ mặt này của nàng, cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, rõ ràng rất xa lạ, nhưng cũng vô cùng quen thuộc. Nếu một người đứng trước mắt mình lại lộ ra vẻ mặt này, ý nói trong lòng nàng có người đó sao? Trong lòng nàng có yêu người đó sao? Thật khó để nhận định, ánh mắt đó tĩnh mịch, phẳng lặng giống như của một người đã chịu cô đơn cả đời, nhưng lại thản nhiên mà gặm nhấm nỗi cô đơn đó!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!