Từ lúc trở về, Trầm Tố Nhi cũng không ra khỏi Triều Phượng cung. Nhàn rỗi chẳng có việc gì, cứ nằm dài trên nhuyễn tháp.
Im lặng một hồi, nàng lại nghĩ tới Tuyết phi trong lời nói của Trần Thủ, nếu đoán không nhầm thì chính là tiền Hoàng hậu của Mộ Dung Cảnh, vừa thấy tội nghiệp lại vừa thấy xót thương cho nữ nhân này. Nghe nói nàng đã từng rất được sủng ái, ngày hôm nay lại biến thành như vậy, thật đúng là thế sự khó liệu, nếu lúc này nàng đi theo Mộ Dung Cảnh, có phải một ngày nào đấy cũng có kết cục thế này hay không?
Kỳ thực, nỗi bất hạnh này đã từng xảy đến với rất nhiều người, đó là một tấm gương, có thể là một tấm gương để bản thân nàng nhìn vào đó. Nhắc nhở nàng đừng nên dẫm vào vết xe đổ nữa.
Thân là nữ nhân của Đế Vương, có thể chết một cách yên lành thực sự quá ít.
Nàng không chắc chắn có thể khiến cho trái tim của Đế Vương hướng vào một mình nàng, dù sao hắn cũng là một nam nhân có quyền thế, các mỹ nữ chạy theo như vịt, bày ra trước mắt cho hắn lựa chọn rất nhiều. Có lẽ một, hai năm sẽ không chán ghét nàng, thế nhưng ba năm thì sao? Còn mười năm, hai mươi năm? Lúc đó nàng đã là hoa tàn bướm chẳng thèm đậu? Đem so sánh một lão thái bà với một thiếu nữ còn xuân sắc, hắn sẽ lựa chọn ai? Đứa ngốc cũng sẽ chọn lấy người trẻ tuổi, xinh đẹp.
Thói hư tật xấu của nam nhân nghìn năm vẫn không đổi, ở xã hội hiện đại nơi chế độ một vợ một chồng là bắt buộc mà tỷ lễ ly hôn còn rất cao, huống hồ cái thế giới coi nam nhân như trời này? Thử nhìn xem, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện quá bình thường, thế nên cũng không thể trách nữ nhân không tín nhiệm nam nhân được.
Nàng không có tự tin, nhưng chỉ cần đụng tới chuyện tình cảm, sẽ vô cùng tự ti. Cho nên… rất tự nhiên sẽ thu mình vào vỏ ốc, không muốn miễn cưỡng đối mặt.
"Hoàng thái hậu giá lâm!" Tiếng truyền lanh lảnh của thái giám khiến Trầm Tố Nhi giật mình, suýt nữa phi từ trên nhuyễn tháp xuống. MMD, Hoàng thái hậu? Sao tự nhiên lại đến đây?
Trầm Tố Nhi vội vã chỉnh trang, đứng lên nghênh tiếp. Mới vừa đi được mấy bước. Lập tức nhìn thấy thân ảnh Hoàng thái hậu bước vào, vẫn khuôn mặt thanh nhã, hiền lành đó.
Trầm Tố Nhi nhanh chóng hành lễ. "Mẫu hậu cát tường, hài nhi xin thỉnh an." Xưng hô lại phải đổi rồi, không được tự xưng là nô tỳ, Trầm Tố Nhi cực quẫn, mấy cái thủ tục xưng hô, cấp bậc lễ nghĩa ở cổ đại quá nhiều, làm cho nàng đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu rõ toàn bộ. Nghĩ đến mình thân là Hoàng hậu, có lẽ giống Mộ Dung Cảnh gọi mẫu hậu, đúng không nhỉ? Thôi quên đi, cứ tùy tiện chọn một cái mà dùng.
Hoàng hậu cười cười hỏi thăm "Bình thân! Gần đây con có khỏe không?"
"Con rất khỏe. Tạ mẫu hậu quan tâm." Lời nói ra thật khách khí, rất máy móc. Dù sao, lần gặp mặt đầu tiên cũng thế mà.
Hoàng thái hậu ân cần, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Trầm Tố Nhi, còn tay kia lại vỗ vỗ vào lưng nàng.
Giống như cảm thán, "Con vào cung cũng đã được một thời gian rồi, sao lại không đến thăm ai gia vậy? Có phải chán ghét lão thái bà này không?
"Không có! Tuyệt đối không có! Mẫu hậu đừng hiểu lầm." Trầm Tố Nhi vội vàng lên tiếng thanh minh. Đổ mồ hôi! Đây có phải là khởi binh vấn tội hay không?
Lại nói, nàng mới chỉ đến Thiên Thọ cung có một lần, sau đó không qua đó nữa, tiểu Xuân thường nói đó là hành động không thích hợp, thân là Hoàng hậu cần phải đi thỉnh an nhiều hơn, để khiến Hoàng thái hậu yêu mến. Chỉ là… lúc đó nàng nghĩ, việc Hoàng thái hậu thích mình hay không thì quan cái rắm! Bản thân cứ sống tốt là được rồi! Sặc… Ý niệm này hình như cho tới lúc này vẫn còn tồn tại trong đầu.
Chỉ là có một chút xíu biến hóa, cụ thể là ở chỗ nào, nàng cũng không biết.
Hoàng thái hậu cười ôn hòa, "Trông con khẩn trương kìa. Ai gia muốn nói chuyện với con. Lúc nãy nghe chuyện của Tuyết phi, cố ý đi xem một chút, đi qua đây thuận tiện vào thăm con dạo này thế nào. Ai gia còn nghe nói, sáng hôm nay con cùng hai huynh đệ Cảnh nhi ra cung chơi, có gặp chuyện gì thú vị không? Kể cho lão thái bà này nghe một chút, được không?"
"Dạ. Mẫu hậu không hề già, còn rất trẻ, rất đẹp." Trầm Tố Nhi lấy lòng nói. Nữ nhân mà, dù già nhưng vẫn cần đến vài câu khen ngợi cho tâm tình dễ chịu. Lại nói, Hoàng thái hậu tuy rằng đã già, thế nhưng cũng không khó để nhìn ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành khi còn trẻ của người.
"Sao lại nói những câu trái với lương tâm thế?" Mỉm cười trách cứ thế nhưng lại không nghe ra một điểm trách cứ nào.
"Không, không phải đâu…" Trầm Tố Nhi thấy Hoàng thái hậu này vừa bình dị gần gũi lại hiền lành, có phải là mình tự khiến mình hồi hộp hay không? Đứng lâu như thế mà vẫn chưa trấn tĩnh lại sao? Có phải cho tới bây giờ vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện của Mộ Dung Cảnh?
Người nào đó ơi! Ngươi thực sự là đồ bỏ đi rồi!
Hoàng thái hậu dắt tay Trầm Tố Nhi ngồi xuống nhuyễn tháp. Hai cung nữ đi theo cúi đầu, đứng một bên hầu hạ trà nước.
Hoàng thái hậu cùng Trầm Tố Nhi tùy tiện nói vài câu, khách khách khí khí đến khó coi. Hoàng thái hậu giảng giải cho Trầm Tố Nhi một vài câu, lại khéo léo chuyển sang những chuyện liên quan tới cấp bậc lễ nghĩa ở trong cung…Trầm Tố Nhi buồn chán lắm rồi, nhưng ngược lại vẫn giả bộ là đang chăm chú lắng nghe.
Trong khi giả bộ, không được nhìn loạn, nói bậy, gật bừa, biểu tình lung tung, thế nên mới có thời gian để quan sát cho rõ vị Hoàng thái hậu đang ngồi trước mặt này.
Là lão nương của Mộ Dung Cảnh cùng Sơ Tuyết. Lại nói, Mộ Dung Cảnh cùng bà trưởng thành không tương đồng, nhưng thật ra Sơ Tuyết cùng bà lại có vài phần giông giống.
Ngày nàng bị đâm Hoàng thái hậu có tới Triều Phượng cung một lần, thời gian tiếp xúc không nhiều, nàng lúc đó cũng không có tâm tình đi để ý. Căn cứ vào ấn tượng của lần gặp mặt đầu tiên, trang phục của Hoàng thái hậu lúc đó tạo cho người ta cảm giác rất uy nghiêm nhưng cũng phi thường đẹp đẽ quý giá. Hôm nay vừa thấy, thế nhưng cảm giác lại không như vậy, y phục mộc mạc, màu sắc giản đơn, ý vị lộ ra trên người trái lại khiến Trầm Tố Nhi càng ngưỡng mộ, kính trọng.
Đó là một loại thành thục lại tang thương do nhiều năm tích lũy mà thành, bộ dáng thướt tha, càng nhìn lâu càng thấy giống một tác phẩm kinh điển. Cho dù năm tháng không bỏ qua ai, nhưng vẫn như xưa, khiến kẻ khác cảm thấy rực rỡ, chói mắt không gì sánh được.
Lúc đó mới chỉ là những cảm nhận của một nữ nhân từ cái nhìn đầu tiên, còn khá bốc đồng.
Lúc này… Tiếp xúc dần dần, kỳ thực, Hoàng thái hậu cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, một đại nương mẫu mực đúng tiêu chuẩn, không kém một mệnh phụ phu nhân giàu có thời hiện đại là bao nhiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!