Tư Mã Lạc mới bước vào Túy Nguyệt lâu đã thấy Mộ Dung Cảnh cùng Sơ Tuyết đang ngồi trong đại sảnh, còn có Trần Thủ đứng bên cạnh.
Hắn nhẹ nhàng bước đến, lững thững như đang ở chốn không người. Vẫn như thế, như thể chưa từng có việc gì xảy ra.
Trầm Tố Nhi đi phía sau hắn, có chút khiếp đảm sợ hãi, như kiểu lo lắng gian tình của mình bị người khác phát hiện rồi ý.
Ta oán! Thế nhưng chỉ một chữ "oán" cũng không thể chấm dứt mọi chuyện, ta hoàn toàn không tự nguyện tạo ra "gian tình" nhé…!
Lúc gần đến Túy Nguyệt lâu, nàng bắt ép Tư Mã Lạc phải buông nàng xuống.
Tư Mã Lạc vẫn mang theo bộ mặt giả dối đó, khóe miệng câu ra tiếu ý, tự tiếu phi tiếu quét mắt về phía Mộ Dung Cảnh, rồi lại chuyển dời đến chỗ Sơ Tuyết. Thành thật mà nói, hắn không bước về phía bọn họ, mà đi thẳng lên lầu, giống như trước mắt chỉ là người xa lạ mà thôi.
Trầm Tố Nhi ngây ngốc theo lên lầu, hơi bị mơ hồ rồi đó! Nàng như đang đứng giữa ngã ba đường, nên đi lên lầu, hay đi về phía Mộ Dung Cảnh đây? Còn có, quay đầu chạy ra khỏi đây, trình diễn màn bỏ trốn lần một? Thế nhưng sau khi si tâm vọng tưởng lại đụng tới ánh mắt của Sơ Tuyết, rồi lại quay đầu nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Tư Mã Lạc.
Nhớ tới ước hẹn một canh giờ trước, Trầm Tố Nhi cười cười, chạy về phía Sơ Tuyết.
Hôm nay Sơ Tuyết chính là thọ tinh. Thiếu chút nữa quên rồi!
"Tiểu Tố Nhi, đừng nhận người thân với ta? Cũng đừng có gọi ta!" Sơ Tuyết oán giận trách móc.
"Gặp người thân cũng chẳng thèm giới thiệu ọi người làm quen một chút. Có muốn mời hắn vào trong cung chơi không?" Nói là oán giận chứ lo lắng còn nhiều hơn, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, người thân của nàng cũng được thơm lây.
"Không, không…Hắn về ngay." Trầm Tố Nhi ngượng ngùng cười. Không biết Mộ Dung Cảnh giải thích việc nàng rời đi với Sơ Tuyết thế nào, tận một canh giờ đó… Nghe Sơ Tuyết nói hình như là đánh lừa hắn hay sao ý, nàng gặp thân nhân, muốn nói chuyện riêng khoảng một canh giờ, mượn cớ này tương đối hợp lý, hóa ra Hoàng đế nói dối cũng trôi chảy ra phết.
Trải qua chuyện này. Sắc mặt Mộ Dung Cảnh thật sự rất kém. Để cho Sơ Tuyết vui lên, hắn đã nói muốn dẫn Sơ Tuyết đi thăm thú một số nơi, vậy mà…
Trầm Tố Nhi đột nhiên đề nghị "Tiểu tam, chúng ta hồi cung được không? Xem yến tiệc tối nay chuẩn bị ra sao rồi? Sau đó cùng phẩm trà, thế nào?"
Sơ Tuyết nhìn Trầm Tố Nhi khẩn khoản cầu xin, trong con mắt hiện lên một chút mệt mỏi, rã rời. Vì vậy hắn mỉm cười, gật đầu.
Theo lời của Trầm Tố Nhi, đoàn người lại một lần nữa lên xe ngựa, đi thẳng về Hoàng cung.
Trên đường hồi cung, Trầm Tố Nhi vẫn ngồi cùng Mộ Dung Cảnh như cũ. Chỉ là Mộ Dung Cảnh trở nên trầm mặc. Chung quy vẫn cùng Trầm Tố Nhi duy trì khoảng cách, nhắm mắt lại, dựa vào nhuyễn tháp phía sau, trông có chút mệt.
Trở lại trong cung. Sơ Tuyết về Mai viện trước.
Đường về tẩm cung của Trầm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh là cùng một lối.
Trần Thủ thập phần lo lắng theo sau hai người.
"Mộ Dung Cảnh, có gì muốn nói không?" Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh vẫn không nói gì mà cứ đi về phía tẩm cung của mình, rốt cuộc không nhịn nổi đành lên tiếng. Trong lời nói mang theo chút hùng hồn như kiểu hy sinh vì nghĩa lớn "Chuyện xảy ra ngày hôm nay, có gì muốn hỏi liền hỏi."
Mộ Dung Cảnh vẫn im lặng không quay đầu lại. Lúc này Trần Thủ cho hạ nhân lui xuống, bản thân cũng yên lặng đi ra ngoài, để lại hai người Mộ Dung Cảnh và Trầm Tố Nhi. Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng cất lời "Trước tiên nàng trả lời Trẫm một vấn đề, nhất định phải nói đúng sự thật."
"Uh."
"Nàng đã từng nói, nàng không nhận thức Tư Mã Lạc, có thật không?" Hắn vẫn còn nhớ kỹ biểu tình của nàng thế nào, lại trả lời ra sao khi hắn hỏi nàng, vẻ mặt của nàng căn bản không giống nhận thức Tư Mã Lạc, cứ khăng khăng như vậy cho tới hôm nay, xem ra chuyện cũng không phải thế rồi? Nếu bọn họ biết nhau thì đứng trên lập trường của hắn sẽ phải tính thế nào? Ngay cả tư cách làm tiểu nhân cũng không có.
Trầm Tố Nhi suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời "Không nhận thức."
Con mắt mang theo sự dửng dưng của Mộ Dung Cảnh bỗng chốc sáng ngời. Không nhận thức? Hay cho câu "không nhận thức"! Câu trả lời vẫn là như thế.
"Kỳ thực, ta không nhận ra bất cứ ai ở đây. Kể cả ngươi…"
"Có ý gì?" Trái tim vừa bình tĩnh lại nhưng đột nhiên lại bị đè nặng xuống.
"Thì… Ta bị mất trí nhớ rồi." Lời thoại vừa cổ điển vừa cẩu huyết lại vừa rất thực tế.
Mộ Dung Cảnh thân thể cứng đờ, vẫn đưa lưng về phía nàng như cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!