Trầm Tố Nhi liên tục chen vào đám đông, càng nhiều người càng chen, cước bộ cũng càng ngày càng nhanh, mục tiêu rõ ràng, chín phần là muốn thoát khỏi nam tử phía sau. Thông minh như nàng cũng tự nhiên hiểu được, nếu chạm trán phải cao thủ, cứ chỗ nhiều người mà xông vào sẽ an toàn hơn địa phương không có người.
Áo choàng cứ bay bay vướng hết cả mắt, nàng vội cởi xuống.
Chỉ là chuyện phiền toái vẫn bám lấy nàng, mặc kệ nàng trốn thế nào, hắn cư nhiên vẫn cách nàng phía sau ba bước.
Tốn công vô ích! Trầm Tố Nhi quá mệt!
Rốt cục không chịu nổi, liền nằm sấp luôn trong trạm nghỉ chân ven đường, không nhúc nhích.
Lúc này, nam tử chân thành bưng ra một chén trà nóng thật lớn "Uống một ngụm trà cho nhuận hầu."
Trầm Tố Nhi không thèm suy nghĩ nhận lấy luôn, vận động quá mạnh cho nên rất muốn uống nước. Vì thế một ngụm uống hết cả bát, ra vẻ còn không giải khát, đưa bát trống không lại cho nam tử, mang theo vài phần giận dỗi hỏi "Còn không?" Quả thật nàng vẫn là nô lệ cho cái miệng của mình.
Người này chính là tìm ngược mà, trực giác của nàng cho biết.
Namtử cười ôn hòa "Chờ một chút." Nhanh nhẹn xoay người, một mùi hương thơm ngát tỏa ra trong không khí, khiến kẻ khác mê say không ngớt. Nếu ở tại hiện đại, Trầm Tố Nhi sẽ bày ra bộ dáng đùa giỡn, huýt sáo, lại nghĩ muốn câu dẫn một chút. Hương vị đó nàng còn nhớ rõ, chính là mùi thơm trên người nam tử này. Một người nam nhân cư nhiên lại có mùi thơm trên người, thực sự rất đặc biệt, không giống với mùi hoa mai trên người Sơ Tuyết, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái khiến người khác vui vẻ, còn nâng cao tinh thần nữa.
Namtử đó ra quán nhỏ bên ngoài lấy thêm nước trà.
Nhưng một lúc sau, Trầm Tố Nhi không thể bình tĩnh được nữa! Bởi vì nghe được câu chuyện hắn nói với người khác, thiếu chút nữa thổ huyết. Hắn, hắn cư nhiên lại vô cùng thản nhiên nói " Đại thúc, nương tử của ta nói trà của ông rất ngon, còn muốn uống thêm một chén, có thể chứ? Bất quá, trên người chúng ta không có tiền…"
Đại thúc chủ quán cũng không phải tùy tiện khoe khoang về nước trà của mình, vừa nghe nam nhân đó nói xong lại có chút thương cảm, không chỉ không lấy tiền, mà còn hảo tâm lấy ra hai cái bánh nướng thật to mới ra lò đưa cho hắn, nói hắn hảo hảo đối xử với nương tử, đừng để cho nàng bị đói.
Trầm Tố Nhi có thể không hôn mê được sao? Ta xin ngươi đấy, hắn một thân thanh sam không nhiễm bụi thì thương cảm ở chỗ nào chứ? Đại thúc à, con mắt của ngươi không phải có vấn đề chứ?
Namtử cảm kích nói một tiếng cảm tạ, cầm bánh nướng và nước trà khoan thai đi đến trước mặt Trầm Tố Nhi, cười yếu ớt "Tố Nhi, đại thúc rất tốt, còn cho thêm chúng ta hai cái bánh nướng, đi lâu như vậy rồi, nàng đã đói bụng rồi đúng không?"
Hương vị của bánh nướng nhẹ nhàng bay qua.
Trầm Tố Nhi lại một lần nữa chân thật khẳng định, những điều nhìn thấy vừa rồi không phải ảo giác.
Thần nhân! Namtử này thật sự là thần nhân, nàng có cần phải tạc tượng gỗ sùng bái hắn không nhỉ? Quần áo gọn gàng như thế, cư nhiên còn có thể chiếm được đồ ăn?
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi phát hiện nam tử trước mắt này rất thú vị, đối với hắn, trong lòng nàng nảy sinh một niềm hứng thú vô cùng to lớn. Bởi vì từ đầu cho tới giờ, bất quá cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nhưng ấn tượng lại biến đổi không ngừng.
Nếu hắn thực sự là một kẻ cao cao tại thượng, hắn còn có thể đối với bách tính thường dân như đại thúc bán hàng kia sử dụng kính ngữ hay không? Bình đẳng đối đãi, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Chỉ là một màn vừa rồi, không phải Mộ Dung Cảnh hay Sơ Tuyết có thể làm được.
"Vậy… Ngươi tên là gì?" Lúc này Trầm Tố Nhi rất muốn biết.
Thần sắc nam tử bỗng chốc biến đổi "Tố Nhi? Ngươi đang hỏi cái gì?"
Trầm Tố Nhi quẫn, cực quẫn. Hôn mê luôn! Lỡ miệng rồi, công sức diễn trò hoàn toàn uổng phí rồi?
Hắn là ai vậy? Nguyên lai Trầm Tố Nhi không biết? Mới vừa rồi còn cáu kỉnh, có phải là toàn bộ – a a a, MMD, đang làm gì thế này?
Bỗng nhiên, Trầm Tố Nhi nghĩ tới một cái tên. Trong lòng cả kinh, cho nên nàng rất nhanh giả bộ tức giận lầm bà lầm bẩm, quay đầu hỏi "Ta hỏi ngươi gọi là gì? Không được sao? Ai biêt là ngươi họ Trư, họ Miêu, hay họ Tư Mã đâu? Hừ…"
Namtử vừa nghe xong, sắc mặt hòa hoãn trở lại, cực kỳ ôn nhu, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng như nước. Hắn lo lắng đến nỗi quỳ xuống trước mặt Trầm Tố Nhi, ngữ khí có chút lấy lòng, lại có chút cầu xin "Tố Nhi, đừng giận ta, có được không?"
"Không được." Một câu nói mang đầy vẻ tức giận, Trầm Tố Nhi tranh thủ đoạt luôn chén nước trà từ tay hắn, uống một hơi hết sạch. Trời ơi là trời, cư nhiên nói bừa cũng đúng, vừa rồi khẩn trương muốn chết. Tư Mã Lạc ư? Không còn nghi ngờ gì nữa, nam nhân trước mặt chính là người mà Mộ Dung Cảnh đã vài lần đề cập qua – Tư Mã Lạc, đến từ Nam Man quốc, còn việc khác nàng cũng không rõ lắm.
"Còn khát không?" Không thay đổi chính là sự hòa nhã.
"Không uống!" Vì vậy, Trầm Tố Nhi đoạt lấy một cái bánh nướng trên tay hắn, hung hăng trừng hắn cắn một miếng to, giống như bánh nướng chính là hắn vậy. Nàng không khách khí nhai nhai nuốt nuốt, lại còn tận lực tạo ra âm thanh! Cho hắn tức chết, như vậy hắn sẽ nghênh ngang bỏ đi, mặc kệ nàng.
Thế nhưng mục tiêu thất bại rồi! Namtử trước mắt căn bản không tức giận, giống như kiểu hắn không biết tức là gì ấy…
Lúc nàng không thèm bực nữa, cúi đầu xuống, ngón tay thon dài như bạch ngọc ấy lại nhẹ nhàng xẹt qua khóe miệng nàng, cất lên giọng điệu mang mười phần sủng nịnh "Ăn từ từ thôi, trên miệng nhỏ nhắn dính hết vừng rồi này…" Chỉ là một cử chỉ đơn giản, nhưng hắn lại cẩn cẩn dực dực mà làm, mang theo đầy tình ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!