"Ừ. Chuyện này không được nói ra ngoài. Nhất là Tam Vương gia, cứ nói là ta làm, hiểu chưa?" Để an toàn cứ dặn trước một câu. Bắt nạt dối gạt Sơ Tuyết thuần khiết chẳng tốt chút nào, lại thấy mặc cảm tội lỗi, dù sao ông trời cũng sẽ tha thứ cho nàng thôi, dù sao mấy cái nữ công làm ra cũng chẳng biến thành tiền được.
Tiểu Dung cùng và Tiểu Xuân Nhi gật đầu.
Tiểu Xuân Nhi đi lấy gối mới làm xong, Tiểu Dong ở lại.
Trầm Tố Nhi nghĩ mình có ý định xuất cung, nhưng lại không thể nói cho Tiểu Dung, trong lòng có chút áy náy, "Tiểu Dung, ngươi…… Có muốn lập gia đình không?" Nếu gả nàng ta đi, hình như cũng không tệ! Như vậy nàng thật sự chẳng còn gì lo lắng, đi một mình cũng thoải mái.
Tiểu Dung vừa nghe xong, hai má đỏ lên, thẹn thùng.
Mà nàng cũng đã đến tuổi lập gia đình, nhưng mà lại là cung nữ, hình như chưa đến hai mươi năm tuổi thì không cho phép xuất cung lập gia đình.
Trầm Tố Nhi nhìn thấy, không cần phải nghĩ nhiều, câu trả lời khẳng định là chưa có!
Nhưng mà lại có một vấn đề, nàng ta gả cho ai bây giờ? Như phản xạ có điều kiện, trong đầu xuất hiện một người– Trần Thủ! Có mục tiêu rồi, ngày mai xuất cung, tiện thể hỏi thử xem.
Trầm Tố Nhi nghĩ tới xuất cung, cả đêm lăn qua lăn lại, hưng phấn tới không ngủ được.
Cứ nửa ngủ nửa tỉnh, vừa mới tới sáng sớm, đã cầm ngân phiếu giấu vào sâu trong quần áo.
Hai ngày nay nhiệt độ hơi giảm, nên phủ thêm lên người tấm áo choàng mỏng, giữ ấm một chút.
Bạc có thể mang theo bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, vốn định lặng lẽ cầm theo mấy đồ đáng giá, nhưng cầm lên rồi lại để lại chỗ cũ, bước ra khỏi cửa, tục ngữ nói: Thất phu vô tội, nhưng mang ngọc có tội.
Ngoại trừ bạc, phàm là những đồ vật có thể đem tới hoạ sát thân thì tốt nhất không mang theo.
Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi đến hầu hạ nàng rời giường, thấy chủ tử ngàn năm vẫn nằm ỳ trên giường đã dậy rồi, cực kỳ ngạc nhiên.
"Chủ tử, người làm sao thế?"
"Không sao, hôm nay Hoàng Thượng nói, muốn dẫn ta với Tiểu Tam xuất cung du ngoạn. Dậy sớm một chút chuẩn bị."
"Tiểu thư, sao người không nói trước?" Tiểu Dung oán trách.
"Ha ha! Lúc ta không ở đây, các ngươi phải cẩn thận, chú ý giữ gìn sức khoẻ."
"Nghe người nói kìa, cứ như không bao giờ trở về nữa vậy."
"Ta chỉ nói theo thói quen thôi……" Chột dạ.
Trầm Tố Nhi rửa mặt xong.
Vừa mới dùng đồ ăn sáng thì có tiểu thái giám đến thông báo, nói Hoàng Thượng và Tam Vương gia ở chính điện chờ nàng.
Trầm Tố Nhi bước ra cửa, nhìn đám Tiểu Dung trong lòng lại lưu luyến không muốn rời đi. Nàng đã hạ quyết tâm, kể cả có cơ hội chạy trốn, nhưng mà chạy trốn thành công hay không lại là vấn đề khác, cho nên, nàng không nói với đám Tiểu Dung. Mà cảm xúc nói thế nào thì nói, vẫn không tránh được có cảm giác biệt ly.
Trước chính điện.
Thời tiết có chút lạnh, cũng may bên ngoài vẫn có tia nắng mặt trời ấm áp.
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết đứng trước một cỗ xe ngựa lộng lẫy, xe ngựa rất lớn, đoán chừng cả ba người bọn họ cùng ngồi vào cũng chẳng có vấn đề chật hẹp.
Trần Thủ và bốn thị vệ khác mặc quần áo bình thường, dắt theo mấy con tuấn mã cao lớn.
Sơ tuyết cười nhẹ, Trầm Tố Nhi cũng cười nhẹ đáp lại.
Ánh mắt Trầm Tố Nhi dời từ chỗ Sơ Tuyết sang Mộ Dung Cảnh đứng bên cạnh, không khỏi thấy quẫn.
Sao mà hắn ở đâu bầu không khí đều trở nên kỳ quái thế này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!