Edit: An An
Beta: Thanh Mai
Đêm càng về khuya.
Mộ Dung Cảnh tới trước Triều Phượng cung, dừng bước, trong nội tâm đấu tranh, có một chút nhớ nhung muốn nhìn thấy nàng, muốn biết nàng sao rồi, lúc này đang làm gì, đã ngủ chưa? Có khoẻ hay không…
Đi vào? Hay không vào?
Cuối cùng, lý trí đã khắc chế được lòng ham muốn, nhanh chóng đi về tẩm cung của mình.
Trong tẩm cung, có tiếng tiêu thấp thoáng truyền ra, khiến hắn nhíu mày.
Mộ Dung Cảnh đi thẳng tới Dao Trì cư.
Quả nhiên, trên bậc thang bên cạnh hồ, có một bóng người ngồi đó, tóc dài rủ xuống áo choàng, bạch y trắng như tuyết.
"Sơ Tuyết, sao còn chưa đi ngủ?"
"Hoàng huynh không phải cũng chưa ngủ sao?"
"Ta bận việc." Mộ Dung Cảnh bước tới, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tuyết, thả lỏng người duỗi thẳng hai chân, nửa nằm nửa ngồi, cũng không quan tâm tới mấy bậc thang phía sau có sạch sẽ hay không, rất tiêu sái phóng khoáng.
Tìm được thích khách, mọi chuyện cũng tạm yên ổn, tâm tình cũng được thả lỏng.
"Thích khách là ai?"
"Lâm Ngọc Nhi."
"Là cô ta?"
"Ừm."
"Thích khách đã tìm được rồi, nhưng hoàng huynh sao còn ưu sầu? Có thể nói cho Sơ Tuyết nghe không."
Sơ Tuyết đã muốn nghe, Mộ Dung Cảnh kể sơ lược lại sự việc từ đầu đến cuối.
Sơ Tuyết cười nhẹ: "Thật bất ngờ, hoàng huynh đang làm việc theo tình cảm?" Hoàng huynh không thẩm vấn mà đã quyết định xử chém. Rõ ràng là muốn tránh né những lời Lâm Ngọc Nhi nói.
Mộ Dung Cảnh đôi mắt chợt lóe, lắc đầu nhìn Sơ Tuyết: "Không thể xử lý. Tiếu quý phi có phải thích khách hay không, không còn ảnh hưởng tới đại cục." Quan trọng nhất là hắn đã đáp ứng với người nào đó thả Tiếu gia, không muốn vừa đảo mắt đã bị nàng ta nắm đằng chuôi. Hơn nữa, Tiếu gia đã không còn là mối đe dọa nữa.
"Có lẽ nên tra lại kỹ hơn. Cứ mập mờ không rõ ràng thật không công bằng với Hoàng tẩu." Chân tướng là chân tướng, cứ bỏ qua để nó bị chôn vùi, trong nội tâm sẽ lưu lại rất nhiều khúc mắc.
"Ừm, cũng được. Vậy để Trần Thủ âm thầm thẩm vấn. Dùng hình cũng không sao." Mộ Dung Cảnh cũng thấy nghi hoặc, Lâm Ngọc Nhi làm những việc đó như thế nào? Thời gian không khớp, với thời gian ngắn như vậy, từ Triều Phượng cung đến Vạn Nghi cung lại trở về Thiên Thọ cung, cho dù có cưỡi Hãn huyết bảo mã (ngựa quý), cũng không thể làm được.
"Hoàng huynh, đúng là một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có." Sơ Tuyết khẽ cười.
Mộ Dung Cảnh nằm xuống, nhìn Sơ Tuyết ngồi bên cạnh, năm ngón tay thon dài theo thói quen chạm tới mái tóc đen tuyền của Sơ Tuyết, từng sợi tóc nhẹ nhàng trượt khỏi ngón tay, từ nhỏ đến lớn, Sơ Tuyết đều thích buông tóc tự do như một thác nước, "Sơ Tuyết, hoàng huynh có một chuyện muốn hỏi."
"Chuyện gì?" Sơ Tuyết nhẹ nhàng hỏi lại.
"Đệ…" Làm sao mở miệng đây? Mộ Dung Cảnh lời vừa ra đến môi đã thu trở lại, kết quả là hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chuyện muốn hỏi cả: "Sao đệ thích buông tóc?" Thực ra hắn muốn hỏi: Có phải đệ thích Trầm Tố Nhi không? Nhưng đến lúc định nói ra, lại thấy những lời này không ổn.
"Thỉnh thoảng buông tóc để tóc được thả lỏng, cứ lúc nào cũng buộc lại sự tự do của chúng, thì sẽ bị biến dạng, không còn thẳng nữa…" Những lời này của Sơ Tuyết, vẻ mặt nhàn nhạt, lời nói ra cũng nhàn nhạt, dường như là có ẩn ý gì đó.
Động tác của Mộ Dung Cảnh cứng đờ, đồng thời khuôn mặt cũng đờ đẫn.
Một lúc sau, hắn chậm rãi để tóc nhẹ nhàng luồn qua các ngón tay…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!