Edit An An
Beta Thanh Mai
Nghị sự điện.
Mộ Dung Cảnh uy nghiêm ngồi trên ngai vàng.
Trầm Tố Nhi đã ngồi một lúc rồi, vẫn run run lo lắng như trước, nhưng chẳng còn tâm tình hả hê đắc chí nữa.
Lúc trước, người quỳ dưới kia là Tiếu quý phi, lần này, lại vẫn là một phi tần hậu cung nữa, nói ra làm Hoàng đế cũng nản thật, việc nhà cứ lằng nhằng mãi không dứt thế này?
Tục ngữ nói rất đúng: Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Hoàng đế soái ca à, ngay cả việc nhà còn không tề được, sao trị quốc bình thiên hạ được.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt lạnh lẽo, chất vấn như thường lệ: "Ai đang quỳ phía dưới? Ngẩng đầu lên cho trẫm."
Người bị thẩm vấn vẫn không trả lời, hai bên trái phải đã xuất hiện nhiều tiếng thầm thì to nhỏ.
"Không phải chứ, người ngay cả lão bà của mình cũng không nhận ra sao?" Trầm Tố Nhi chớp chớp mắt, tràn đầy kinh ngạc…
"Lão bà?" Mộ Dung Cảnh nghi hoặc liếc nhìn Trầm Tố Nhi, nàng chỉ cần vừa cất lời, tám chín phần mười không phải là lời hữu ích. Đây là kinh nghiệm đúc kết được. Không khiến người khác tức giận sẽ không ngừng lại!
Khóe miệng Trầm Tố Nhi run run, hình như vừa rồi lại buột miệng nói lung tung rồi. Cười ngượng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp chưa nói gì hết, người mau thẩm vấn đi…" Dứt lời, cười ha ha mấy cái, bày ra bộ dáng rất mệt.
Đêm khuya thế này nói không mệt mới là giả, nàng hơi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới. Điện nghị sự khác với giáo trường, ấm áp hơn, càng dễ khiến người ta buồn ngủ, nếu không phải hiếu kỳ trong lòng chống đỡ, chỉ sợ nàng đã sớm ngủ gật rồi.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh sâu thẳm tĩnh mịch, không lạnh băng như lúc nãy, nhưng lại càng khó dò hơn.
Bắt đầu thẩm vấn ——
Lúc này, quả thật Trầm Tố Nhi không hề xen miệng vào.
Tuyết Nhi sau một hồi dò hỏi cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Trong mắt hiện lên bi thương cùng sợ hãi, không thể tin được nhìn Mộ Dung Cảnh đang ngồi trên long ỷ (ghế rồng), rưng rưng hỏi: "Hoàng thượng, người nghĩ … ta là thích khách sao?".
"Chẳng lẽ không đúng?" Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi lại.
Ánh mắt Tuyết Nhi rời sang Trầm Tố Nhi, dường như muốn nhìn cho rõ – nàng chính là tân Hoàng hậu? Một Hoàng hậu có thể sánh vai ngồi cùng hắn? Nhớ lại năm đó, bản thân mình cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy? Người ngoài nói nàng được hoàng đế cực kỳ sủng ái, thế nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, hắn không yêu nàng, hoặc là nói hắn không yêu bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung, duy chỉ có mình nàng, chấp nhận nàng, thuận theo nàng, chung quy cũng chỉ là thương hại, từ xưa bậc đế vương lạnh lùng đôi khi sống giữa vườn hoa đẹp cũng nảy sinh sự thương tiếc.
Mặc dù là thương tiếc, nhưng cũng rất ít ỏi vậy thôi.
"Hoàng thượng, người không còn tin Tuyết Nhi nữa sao?" Trong mắt mang theo kỳ vọng sâu sắc.
Trầm Tố Nhi dựa lưng lên ghế, nhìn nữ nhân đang quỳ gối dưới kia, trong lòng thở dài, chỉ một chữ để hình dung: "Ngốc…"
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh bỗng chốc đã chuyển sang người bên cạnh.
Trầm Tố Nhi tự nhiên cảm thấy bầu không khí rét lạnh, tỉnh ngủ thêm hai phần.
Len lén liếc nhìn hắn, nhanh khép mắt, lảng sang chỗ khác.
"Hoàng hậu, nàng nói xem… nàng ta vì sao lại ngốc?" Giọng điệu Mộ Dung Cảnh lạnh như gió mùa đông thổi tới.
Trầm Tố Nhi nghi nàng với hắn bát tự không hợp thì phải? Xung khắc? Sao mà nàng động một tí hắn đã tức giận rồi? Dường như càng ngày nàng càng chẳng sợ, chẳng lẽ nàng đã miễn dịch với sự phẫn nộ của hắn?
Mắt cũng không thèm mở, chậm rãi đáp lại: "Hoàng thượng người không biết sao? Có câu: Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, nô tỳ nhìn nàng, nghiêng nước nghiêng thành, chỉ sợ…sẽ bị chôn vùi ở nhà đế vương." Như lời tiên đoán, cũng như đang nói chuyện phiếm, thong dong bình thản.
Mộ Dung Cảnh không phản bác được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!