Chương 33: Ban đêm! Nói chuyện cùng Hoàng đế

Sơ Tuyết cuối cùng vẫn giống như ngày thường, chỉ ngồi trong chốc lát rồi lập tức rời đi, lưu lại mùi hương mai thoang thoảng.

Trầm Tố Nhi ngồi trên bậc thang lạnh băng, mắt nhìn theo bóng dáng hắn biến mất có chút thất thần.

Sao lại thế này? Trong lòng vừa chua vừa xót, lại chát chát nữa.

Thật sự không thích cảm giác này.

Cứ ngày qua ngày, trong Phượng Cung dần dần tĩnh lặng lại.

Hoàng Hậu, vẫn bị cấm cung.

Hoàng Thượng cũng không hỏi đến, cũng không tới Phượng Cung, cứ như sự kiện thích khách, thoảng như mây khói, không ai bàn luận, cũng chẳng có ai dám nói tới.

Trầm Tố Nhi cảm xúc sa sút vài ngày, cũng dần dần hồi phục lại.

Một đám người chủ hộ ở Phượng Cung đều sốt ruột, nghĩ đủ các biện pháp để làm nàng vui vẻ, nếu nàng cứ mặt ủ mày chau, chẳng phù hợp với cá tính của nàng gì cả.

Hậu cung cũng có một ít chuyện biến động, nghe nói Tiếu quý phi bị bệnh nằm liệt giường, người thăm vẫn lục tục kéo đến, nhưng phần lớn bị nàng ta lấy lý do thân thể không khoẻ mà cự tuyệt không tiếp. Các phi tần bị cự tuyệt, thường để lại đồ thăm hỏi, rồi lập tức rời đi. Chỉ có Lâm Ngọc Nhi gần như mỗi ngày đều đến, làm cảm động Tiếu quý phi, nên được gặp mặt.

Bây giờ mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh nàng ta.

Hai người tình cảm như tỷ muội, như hình với bóng.

Trong hậu cung, ngoại trừ những nữ nhân ở lãnh cung, thì chỉ có một người không tới thăm Tiếu quý phi, chính là Trầm Tố Nhi.

Màn đêm buông xuống.

Đại sảnh Phượng Cung, lập tức lại náo nhiệt.

Trầm Tố Nhi nhìn qua có vẻ đã giống như thường ngày.

Muốn cười thì cười, muốn nháo loạn lập tức nháo loạn, mặc dù đáy mắt càng thêm tịch mịch không gợn sóng, nhưng cũng chẳng có mấy người lưu ý đến.

Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi bọn họ cũng bớt buồn.

Nháo loạn lên, lại bắt Trầm Tố Nhi kể chuyện.

Vốn cũng không muốn kể, nhưng thịnh tình không thể chối từ.

Lúc không buồn ngủ, nàng sẽ ngồi với bọn họ ở đại sảnh, kể một đoạn Hồng lâu mộng.

Lúc mọi người nghe chăm chú nhất, lại đột nhiên ngừng lại, miễn cưỡng duỗi duỗi hai chân.

Ngồi lười trên ghế, bớt hoạt bát sôi nổi một tay chống cằm, đầu nghiêng trái nghiêng phải, híp mắt phượng, chẳng hứng thú nhìn mọi người nói: "Miệng khát."

Lập tức có người đêm đến một chén trà.

Chậm rãi uống sau một ngụm, rồi lại lười biếng nói: "Đã đói bụng……"

Như vậy có ý là, chuyện đêm nay sẽ không được nghe xong? Mọi người vừa nghe, toàn bộ gục hết xuống đất, quyết tâm giả bộ bất tỉnh.

Căn cứ theo tình trạng mấy đêm trước, không thỏa mãn hết các yêu cầu của nàng, khẳng định sẽ nói một câu: Muốn biết tiếp theo thế nào, mời lần tới nghe tiếp.

Hoàng cung khác với bên ngoài.

Trong cung đồ ăn đều được phân chia, ban ngày, muốn tìm chút đồ ăn còn chẳng dễ dàng, nói chi lúc này đã là ban đêm, ngự thiện phòng còn tức đến phát hoá, còn kiếm đồ ăn khó lại càng khó, chẳng còn cách nào.

Bất đắc dĩ, bọn họ ở chung với mỗ Hoàng hậu lâu như vậy, cũng chẳng thấy nàng có bất kỳ phương pháp gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!