Chương 32: Thế cục! Khó bề phân biệt

Trực giác của Trầm Tố Nhi quả nhiên rất chuẩn.

Trên thư ghi gì? Tiếu quý phi bị bệnh.

Ở trong lao bị bệnh, sao lại có người đưa tin đến đây? Trầm Tố Nhi nghi hoặc, lập tức hỏi: "Tiểu Xuân Nhi, thư này ai đưa cho ngươi?"

Một tiểu thái giám. Nói là việc rất quan trọng." Tiểu Xuân Nhi nhớ lại, nhìn vẻ mặt tiểu thái giám, nàng lập tức cẩn thận, đại khái cảm thấy chuyện này rất quan trọng, có thể liên quan đến tính mạng của thân gia (bản thân và gia đình) chủ tử sau này.

"Về sau, nếu có người còn nói chuyện rất quan trọng, giống thế này, ngươi cứ cự tuyệt hắn." Nhàm chán chết đi được. Nàng một thân một mình, có chuyện gì quan trọng chứ? Mà kể có chuyện quan trọng đi, có ai nguyện ý giúp nàng?

"Vâng."

"Đi ra ngoài đi. Ta phải ngủ một lát."

Tiểu xuân nhi đi ra ngoài.

Trầm Tố Nhi cầm tờ giấy lên, nghi hoặc: Tiếu quý phi sinh bệnh, sinh bệnh thì tìm thầy thuốc đi, đem thư đến cho nàng làm gì? Nói tin này cho nàng là có mục đích gì? Muốn nàng lại tới thiên lao giúp người sao? Không có khả năng.

Nàng giúp được tới nước này, đã xem như là đã tận tình tận nghĩa rồi.

Hơn nữa, nàng với Tiếu quý phi cũng chẳng có giao tình gì.

Yên lặng, bất đắc dĩ nhẹ thở dài.

Gần đây chuyện phiền toái mỗi ngày lại nhiều thêm, đột nhiên đối với cuộc sống trước mắt sinh ra chán ghét. Ba năm? Thời gian còn rất dài. Thích khách vẫn còn đang ở trong bóng tối, nếu nàng xuất cung, có phải sẽ được an toàn không?

Nhưng mà—dùng biện pháp gì mới ra ngoài được đây?

Suy tư mãi cũng chẳng có kết quả.

Tiếu quý phi sinh bệnh, Trầm Tố Nhi thật sự chẳng có ý muốn quản, đem giấy trong tay vứt xuống đất, bỏ qua luôn. Mà nói đi cũng phải nói lại dù sao cũng là một quý phi, ngồi nhà lao cũng chẳng chết dễ như thế đâu.

Hơn nữa, Mộ Dung Cảnh đã đáp ứng thả người, tiếp tục nhúng tay vào có vẻ không hợp lý cho lắm.

Sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên.

Trước mắt không muốn ra khỏi cung, nàng nhớ lại vài ngày trước vẫn còn nhàn nhã, từ lúc gặp chuyện, tâm tình chưa lúc nào bình an, chạy đi chạy lại, cách sống thật không giống mình, cũng chẳng giống cá tính của mình, ngây thơ ! Có phải thân thể mười lăm tuổi, dần dần, tâm tính cũng giống tuổi luôn?

Trầm Tố Nhi muốn ngủ một lúc.

Nhưng mà đầu rất tỉnh táo, muốn ngủ lại ngủ không được, xoay bên trái, lại xoay bên phải, dần dần, cũng mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ, điều duy nhất không thích là bị người khác quấy rầy! Cực kỳ không thích.

Hình như, người nào lúc ngủ cũng đều ghét nhất bị người khác quấy rầy, Trầm Tố Nhi cũng không phải là ngoại lệ, tâm tình thật sự khó chịu. Vừa định phát hỏa, mở mắt nhìn lên, thấy là Tiểu Dong với Tiểu Xuân Nhi, tâm tình khó chịu muốn gào thét——

Bình thường đối xử với các nàng có phải tốt quá hay không? Động tí đã làm loạn lên? Một chút cũng chẳng quan tâm tới tâm tình của nàng! Tiểu nha đầu vẫn là tiểu nha đầu, nghĩ ngợi rất đơn giản, nghĩ nàng là người không biết tức giận chắc?

Hối hận, đáng nhẽ phải giữ lại chút uy nghiêm, như vậy lúc muốn yên tĩnh cũng có được không gian yên tĩnh.

"Người dậy đi, Hoàng Thượng muốn tới đây dùng bữa tối." Hai người nhắc nhở. Đi đi lại lại, hình như không phải mới kêu nàng một lần. Nhưng đến giờ mới đánh thức được nàng?

"Biết rồi, cứ để ta ngủ đã." Phiền quá, ngủ một giấc sao còn không để người ta ngủ?

"Tiểu thư! Không ngủ tiếp được! Đã gần tới bữa tối rồi, người phải chuẩn bị."

"Các ngươi chuẩn bị là được……"

"Chủ tử!" Một người so với người kia còn phiền hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!