Chương 31: Hài hoà! Quy tắc ngầm hoa hoa lệ lệ

Không giống Mộ Dung Cảnh.

Phút chốc, Trầm Tố Nhi nhíu mày.

Nàng đối với Mộ Dung Cảnh nói thẳng ra, cũng chẳng có thành kiến gì, như ở thế kỷ 21, kể cả đối với những người nàng chỉ gặp mặt có một lần, thì nàng cũng trưng ra một nụ cười ôn hoà, có chuyện gì thì cũng biết ân cần thăm hỏi một câu.

Trước mắt quan hệ của mình với Mộ Dung Cảnh, không tính là tốt, nhưng cũng không tính là quá xấu đi, gặp mặt không cần phải xem sắc mặt đối phương, như vậy không phù hợp với nhân sinh quan của nàng từ trước đến nay.

Vì thế, nàng nhẹ cười, rất ôn hòa cũng rất lễ phép nói: "Hoàng Thượng, tay người chảy máu rồi." Quẫn, ôn hòa cùng lễ phép, lúc nhìn thấy tay Hoàng đế chảy máu, có phải biểu tình sai không nhỉ? Theo đạo lý mà nói, thân là một Hoàng Hậu, chắc hẳn phải khẩn trương, kêu to, còn kêu ngự y tới.

Không biết sao, nàng làm không được.

Những phản ứng bình thường đấy, nàng lại thấy thật không bình thường.

Bởi vì—tay chảy máu thôi mà, cũng không phải toàn thân chảy máu. Hắn nhìn bộ dạng khoẻ khoắn trai tráng thế, chảy một chút máu, chỉ làm tế bào tạo máu tăng ca thôi mà, không nên quá lười biếng, thỉnh thoảng chảy chút máu càng thêm hữu ích khoẻ mạnh……

Mộ Dung Cảnh cảm giác, lại là sự lãnh đạm cùng thờ ơ.

Mặc dù nàng đang cười, đang ân cần thăm hỏi, nhưng đối với hắn, không cảm thấy—cảm thấy không có sự khẩn trương! Tay hắn chảy máu, nàng một chút cũng không khẩn trương, cũng không lo lắng.

"Người đâu!" Mộ Dung Cảnh hô.

Trần tổng quản rất nhanh đã tiến vào.

Mộ Dung Cảnh mặt lạnh lùng phân phó hắn chuẩn bị thuốc để xử lý miệng vết thương trên tay, còn cố ý không nói gọi ngự y tới, chỉ chuẩn bị mấy thứ.

Chẳng qua bao lâu, một khay gỗ trên đựng thuốc bột, các đồ vật băng bó vết thương được đưa lên.

Được đặt lên bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn cạnh giường.

Mộ Dung Cảnh tiến tới ngồi cạnh bàn.

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Trầm Tố Nhi, nghiến răng hạ lệnh: "Hoàng Hậu, nàng đã ở đây, thì tự mình bôi thuốc cho trẫm đi."

"A, Hoàng Thượng, mấy thứ này thần thiếp không am hiểu…… Ta vẫn nên gọi người am hiểu tới đây thì tốt hơn. Nếu không cẩn thận làm người đau thì làm sao?" Đây là nói thật. Trầm Tố Nhi không nói là không làm, nhưng theo kinh nghiệm trị thương của nàng, mới chỉ ở giai đoạn sơ cấp, cấp bậc mới toanh. Dù sao người hiện đại, khả năng thân thể bị thương cũng không nhiều lắm, tâm hồn tổn thương thì nhiều hơn.

Mộ Dung Cảnh tay nắm thành nắm đấm, máu chảy ra càng nhiều hơn!

Đôi mắt u ám nhìn chằm chằm nàng, mím môi không nói gì cực kỳ không vui!

Âm u, u ám, như có một cơn gió lạnh thổi tới……

Trầm Tố Nhi cảm thấy còn hơn lúc ở Dao Trì, còn có cả quỷ khí, mặc dù ở đây sáng hơn.

"Hoàng Thượng, nếu thần thiếp không cẩn thận làm đau người, mong người thông cảm……" Xem ra không giúp hắn bôi thuốc không được, lo lắng nhất là làm hắn đau rồi hắn lại tức giận. Hoá ra không làm đau hắn, đứng nhìn cũng làm hắn tức giận?

Tuổi vẫn còn trẻ, cơn tức sao lại lớn thế chứ.

Trầm Tố Nhi ngồi xuống phía giường bên kia.

Nhẹ nhàng nắm bàn tay trái đang chảy máu của Mộ Dung Cảnh.

Tháo ra miếng vải băng đã đầy máu, thấy phần bột từng khối, biến thành hồ.

Nàng cầm một miếng bông tơ tằm lên, nhẹ nhàng lau đi, còn thì thào thật không đáng, bàn tay xinh đẹp thế này thật không đáng, "Hoá ra là còn bị thương, mấy ngày nữa không được dùng sức lung tung, đúng là ngốc, cứ như tay không phải của mình ấy, cho dù không phải của mình, thì cũng không được ngược đãi bàn tay nhỏ nhắn của người ta……" Càng nói càng lung tung, làm tay với Mộ Dung Cảnh tách ra, không phải cùng một chỉnh thể.

Toàn bộ đều là than vãn.

Nàng nói lung tung, cứ như Mộ Dung Cảnh không có ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!