Từng con chim bay về tổ, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Gió lạnh thổi qua trong trẻo nhưng lạnh lùng làm lá rụng xào xạc, tiếu tấu tịch mịch.
Tiểu Dong đến bẩm báo, việc Trầm Tố Nhi phân phó đã chuẩn bị thoả đáng.
Mộ Dung Cảnh nhìn Trầm Tố Nhi, khuôn mặt kia lại mang theo vẻ uể oải tuỳ ý, không đoán được đang nghĩ gì.
Trầm Tố Nhi bảo Tiểu Dong lui xuống.
Đôi mắt phượng của nàng khẽ nâng, nhìn ra ngoài cửa.
Lúc nhìn thấy thân ảnh của Trần tổng quản vội vàng chạy tới, khóe miệng xinh xắn rốt cục đã lộ ra một nụ cười, đôi mắt thâm sâu.
Phía sau Trần tổng quản, có một tiểu thái giám bê một khay bạc hình chữ nhật không lớn không nhỏ.
Trên khay bạc có cái gì thì không ai biết, bởi vì bên trên được phủ bởi một tấm lụa đỏ.
Trần tổng quản cung kính tiến vào bẩm báo mọi thứ đã chuẩn bị thoả đáng, tất cả đều là đồ trân quý – nhìn bộ dáng kia, ý tứ kia có vẻ đều là đồ trân quý của hắn, bởi Hoàng Hậu tự mình mở miệng, hắn mới đem đồ quý của mình dâng đến.
Trầm Tố Nhi nghe hắn nói xong, thú vị trong lòng tăng thêm vài phần.
Mộ Dung Cảnh ho nhẹ một tiếng.
Hắn muốn hỏi, mà lúc đối mặt với Trầm Tố Nhi, thì lại không tiện mở miệng.
Đoán không ra trong lòng nàng đang có chủ ý nghịch ngợm gì.
Chẳng cần nghĩ, cũng biết việc này chắc chắn liên quan tới việc bọn họ đánh cược.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt nghi hoặc quét về phía Trần tổng quản, nhưng mà, Trần tổng quản lúc này lại đặc biệt thức thời, cư nhiên– không nhìn Mộ Dung Cảnh, cư nhiên coi như không thấy gì, cúi đầu không lên tiếng.
Trầm Tố Nhi tất nhiên sẽ không cho Mộ Dung Cảnh nói chuyện với Trần tổng quản.
"Trần công công, ngươi tự đem mấy thứ này tới tẩm cung của bổn cung đi, không được cho ai mở ra xem, việc này cũng không được nói cho ai biết, hiểu chưa?"
"Tuân theo nương nương phân phó. Lão nô ghi nhớ trong lòng." Trần tổng quản lui ra ngoài, mang theo tiểu thái giám, đi về phía sau phòng lớn vào tẩm thất của chủ tử.
Mộ Dung Cảnh khó hiểu,"Hoàng Hậu, đang làm cái gì thế?"
"Không nên vội, chốc lát nữa người không phải sẽ biết sao?" Trầm Tố Nhi cười có chút cao thâm khó lường. "Hoàng Thượng mời di giá tới phòng trong nghỉ ngơi."
"Chuyện gì mà không thể lộ ra được một chút?" Mộ Dung Cảnh cư nhiên lại dùng tới giọng điệu thương lượng.
Bỗng chốc, Trầm Tố Nhi hai mắt mang theo ý cười, vài phần ái muội nhìn Mộ Dung Cảnh, ôn nhu nói: "Chúng ta lên giường tán gẫu tiếp……" chỉ nói có nửa câu, làm người khác mờ mịt.
Mộ Dung Cảnh ngẩn ra.
Kết quả– còn theo nàng tiến vào tẩm thất.
Cung nữ thái giám ở đó không có phận sự, tự nhiên bước ra ngoài tẩm thất.
Ngay cả đình viện cũng không có người, cho dù trong phòng đại náo, cũng chẳng có ai nghe được.
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi phát giác phòng ngủ của mình lại lớn như vậy.
Màn trướng lụa mỏng, trong đêm yên tĩnh, chỉ thấy ánh sáng lúc có lúc không, chiếu trên mặt đất làm người nhìn thấy mông lung.
So với lúc bình thường thì có chút khác biệt, trước giường phượng của Hoàng Hậu có mấy bàn dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!