Ngược lại với người nào đó đang về Phượng Cung tâm tư trầm lắng, tâm tình Mộ Dung Cảnh lại cực kỳ tốt.
Trên khuôn mặt anh tuấn là sắc mặt thư thái, có chút ôn nhu, người khác nhìn vào không còn run sợ như trước.
Hắn tâm tình rất vui vẻ, ăn cái gì cũng nhiều hơn, làm việc cũng sảng khoái.
Người có lợi nhất, tất nhiên là mấy cung nữ hầu hạ Hoàng đế, và bọn thái giám, cuối cùng cũng thể thả lỏng toàn thân.
Sáng sớm hôm sau.
Mộ Dung Cảnh đã thức dậy từ sáng sớm, tuy không ngủ được nhiều, nhưng vẫn thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.
Hôm nay là ngày thứ nhất.
Nàng sẽ làm gì đây?
Sẽ có chuyện thú vị gì xảy ra?
Trong mắt ẩn giấu sự chờ mong.
Nhưng mà, dần dần, người nào đó sắc mặt càng ngày càng kém đi.
Lúc ăn sáng hắn nghĩ nàng sẽ đên, không có ai.
Sau khi vào triều, trở về, nghĩ nàng sẽ xuất hiện, cũng không có..
Cả buổi sáng cũng không thấy một bóng người? Sao lại thế này?
Ngọ thiện (ăn trưa), một người ăn thật là vô vị.
Ngoài cửa vẫn không thấy bóng người hắn chờ đợi.
Buổi chiều, ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, đã qua hai canh giờ, vẫn không thấy người nào đó.
"Người đâu!" Mộ Dung Cảnh không thấy, tâm tư không bình tĩnh được nữa.
Nàng đang thử thách nhẫn nại của hắn?
Bỗng chốc, Mộ Dung Cảnh bất đắc dĩ cười.
Hắn đúng là không nên xem thường Hoàng Hậu này, đương nhiên, đánh cược bắt đầu rồi, cũng chẳng có chuyện gì phát sinh.
Nàng có thể nhẫn nại, mà hắn ngay bản thân mình ngược lại lại không nhẫn nại được?
Vô hình trung, cứ như đã thua nàng một ván vậy.
Nàng sẽ đến, nhất định sẽ đến.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mộ Dung Cảnh nghĩ đến đây, khóe miệng lại lần nữa nhấc lên một độ cong tuyệt mỹ.
Trần tổng quản vội vàng tiến vào, kính cẩn hỏi một câu, chờ Hoàng Thượng phân phó.
"Việc này…… Hướng Phượng Cung có động tĩnh gì hay không?" Mộ Dung Cảnh cầm tấu chương phê duyệt, rất bình tĩnh, cũng rất tuỳ hứng hỏi. Hắn càng nhìn như vô tình, càng không nóng nảy, mà trong mắt Trần tổng quản, vấn đề lại càng lớn.
Trần tổng quản trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, hướng Phượng Cung tất cả đều tĩnh lặng. Hoàng Hậu nương nương, nghe nói buổi sáng thức dậy, ăn một ít đồ ăn vặt, giống mọi hôm, đến đình trong rừng trúc nghỉ ngơi."
"Nàng đúng thật là nhàn nhã……" Mộ Dung Cảnh phất phất tay, ý bảo Trần tổng quản lui ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!