Chương 26: Phân tranh! Hoàng đế phúc hắc

Đánh cược lớn hơn nữa rốt cuộc là cái gì?

Trầm Tố Nhi không nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Cảnh mang theo nghi hoặc.

Một lúc sau, ánh mắt của nàng lại dần dần mang theo tâm tình chờ mong.

Mộ Dung Cảnh nhìn nàng thật sâu, chậm rãi mở miệng nói:

"Đánh cược tương lai của trẫm, nếu thua thì suốt đời vĩnh viễn không rời khỏi nàng."

Hộc máu!

Máu phun ba thước!

Trầm Tố Nhi bị sét đánh ngã vật ra đất, trực tiếp kháng nghị!

"Hoàng Thượng, đùa ta sao?! Các này mà gọi là đánh cược lớn hơn nữa? Tốt nhất là quay lại điều kiện vừa rồi!" Chuyện cười này thật đáng sợ! Lúc này mới phát giác, Hoàng đế này lại có biệt tài kể chuyện kinh dị.

"Nữ nhân, nàng nói cái gì?" Mộ Dung Cảnh ngữ khí lạnh lùng, mắt hơi hơi nheo lại, hơi thở nguy hiểm lập tức tản ra. Dám cự tuyệt sao?! Có dũng khí thì cứ cự tuyệt đi?!

Cằm nghếch lên, vừa kiêu ngạo lại vừa bá đạo.

Phản ứng của nàng làm hắn cực kỳ khó chịu!

Tâm tư lại thấy bực dọc.

Câu vừa rồi, hắn nói ra rất nghiêm túc.

Thể hiện ý tứ gì, chẳng lẽ nàng nghe vẫn không hiểu sao?!

Trầm Tố Nhi ngốc nghếch không chút cảnh giác, cười ha ha nói: "Hoàng Thượng, ta đánh cược, nhưng mà, không cần điều kiện sau đâu. Nếu thêm, ta thật sự không dám cược. Hoàng đế a, cửu ngũ chí tôn, ai dám giữ người bên cạnh đâu? Nữ nhân khắp thiên hạ không phải sẽ làm thịt ta sao?"

"Hừ!" Mộ Dung Cảnh hừ lạnh, trong mắt lạnh lùng.

Tín hiệu nguy hiểm cũng dần dần tắt.

Nữ nhân đáng chết!

Dám cự tuyệt lần nữa? Sau ba ngày xem ngươi làm sao.

"Hoàng Thượng, người đừng tức giận." Trầm Tố Nhi cười ha ha, ra vẻ rất thân thiết ngồi xuống ghế dài cạnh Mộ Dung Cảnh.

Vừa rồi vì tránh né hắn, nên phải bảo trì khoảng cách ngồi phía đối diện.

Nhưng giờ mục tiêu thay đổi, phải làm hắn vui vẻ trở lại nên tiến lại gần.

Trước tiên cứ phải bảo hiểm đã rồi tính sau: "Nếu đã đánh cược, vậy nội trong ba ngày ta làm bất cứ chuyện gì với ngươi, ngươi có trị tội ta không? Nếu ta đùa đúng lúc ngươi không vui vẻ…… lại…… làm ra chuyện gì đại bất kính……" Cái này đúng là vấn đề mấu chốt a, đùa giỡn với Hoàng đế, phải tìm trước đường lùi a. Bằng không chết lúc nào chẳng biết.

Trầm Tố Nhi nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự khó xử.

Mộ Dung Cảnh liếc nhìn nàng một cái, thật muốn cắn chết nàng luôn!

Làm chuyện gì cũng phải cầm chắc đường lui chắc?

"Được. Nội trong ba ngày, miễn cho nàng tội chết."

"OK! Hoàng thượng của chúng ta đúng là rất sảng khoái." Phút chốc, Trầm Tố Nhi cười đến sáng lạn, đặc biệt ôn hòa thoải mái.

Nàng rất tự nhiên để tay lên vai Mộ Dung Cảnh như hai người bạn thân, lực không mạnh không nhẹ vỗ hai cái, nói: "Hoàng Thượng, là nam tử, đã nói một sẽ không nói hau. Thật sảng khoái, lằng nhà lằng nhằng, chỉ có nữ nhân mới thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!