Sơ Tuyết nói một câu ân cần vô tình lại làm Trầm Tố Nhi thương cảm.
Ngẫm lại hậu cung này, thật sự quá đáng sợ!
Bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Nàng không muốn mỗi giờ mỗi khắc đều phải cẩn thận từng li từng tí, ăn không ngon ngủ không yên.
Đặc biệt còn có một thích khách ở trong bóng tối nhìn nàng, ngồi chờ cơ hội, tới lúc thuận lợi sẽ xông ra giết nàng.
Nhớ tới lúc ấy–
Khoảnh khắc thích khách giơ đao lên định chém tới chỗ mình, trong lòng sợ hãi ra sao.
Lúc ấy không sợ, giờ nghĩ lại lại càng thấy sợ hãi!
Tim đập thình thịch, như khắc sâu…… giống như một ấn ký, khắc thật sâu trong đầu.
Nàng vốn định tự bảo vệ chính mình.
Nhưng lúc đó lại nhận ra– căn bản không có cả năng lực tự bảo hộ.
Ở trong cung, chỉ có một người có thể bảo hộ nàng, chính là đương kim hoàng đế.
Nhưng mà–
Nàng sợ phải tiếp cận hoàng đế.
Mà rốt cuộc sợ hãi cái gì, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ.
Quân tâm nan trắc (tâm tư bậc đế vương khó dò), mà quan trọng nhất là Mộ Dung Cảnh còn thể nhìn thấu nàng, làm nàng khó mà chống đỡ. Mà nàng đã sống trên đời tới hai mươi năm năm, tự nhận cũng là một người từng trải, nhưng vẫn chẳng có cách nào nhìn thấu hắn.
Không thể không nói, hắn lại có điểm giống Kinh tổng tài lúc nàng ở hiện đại, cao thâm khó lường.
Để giữ gìn giang sơn ổn định, hy sinh một vài người là điều đương nhiên. Một ngày, người đã hãm hại Tiếu quý phi lại tới hãm hại nàng thì làm sao đây? Tiếu thị quyền lực lớn mạnh, cũng bị khép tội chết nhốt vào đại lao, mà nàng là nữ nhân cái gì cũng không có, căn bản chỉ có còn đường chờ chết.
Rất muốn nghĩ sinh tử do số mạng, rất muốn thấy rõ bộ mặt của nhân thế, mọi việc đều có thể cười cho qua, nhưng mà, nguyện vọng lại quá xa vời, nàng chỉ là một nữ nhân rất bình thường làm sao có thể làm được? Tĩnh tâm lại vốn định không nghĩ tới nữa, nhưng vẫn không nhịn được lại nghĩ tới.
Đôi mắt Sơ Tuyết dần dần bị bao phủ bởi một tầng ưu tư.
Biểu tình của nàng lại thay đổi.
Giống biểu tình hắn nhìn thấy lúc mới đến–
Dưới khuôn mặt bình tĩnh lại che dấu một sự ưu thương, nhưng lại đủ để làm người khác đau lòng.
Làm tâm của hắn mơ hồ thấy đau.
Là cái gì làm nàng lộ ra biểu tình ưu thương thế này?
"Tiểu Tố Nhi–" Sơ Tuyết vừa định đưa hai tay tới nắm lấy tay Trầm Tố Nhi.
Không ngờ, đúng lúc này có người tới.
Hắn nghe thấy có tiếng bước chân, phản ứng rất nhanh, lui lại hai bước.
Mà Trầm Tố Nhi cũng bừng tỉnh.
Khóe môi nhếch lên một tia cười nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!