Chương 20: Nổi giận! Hôn mãnh liệt

Nàng nghiêng đầu hoài nghi nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh.

Nàng bước từng bước tiêu sái đến trước mặt Mộ Dung Cảnh, đưa tay lấy miếng vải đen trên cổ hắn, mặt nghiêm lại nói, "Ngồi xuống!"

Mộ Dung Cảnh không tức giận, cũng ko phản đối, hắn lại cảm thấy nàng như vậy thật là đáng yêu, đáng yêu đến chết đi được. Như ý muốn của nàng, hắn ngồi xuống, tự năng bịt kín lại, rất cẩn thận, kiểm tra vài lần, tới lúc chắc chắn ko thể nhìn lén được, mới vỗ vỗ tay nói được rồi.

Hắn một chút cũng không lo lắng, cái khăn đen buộc chặt hay lỏng kết quả cũng như nhau thôi. Mặc kệ buộc lỏng hay chặt, hắn vẫn có thể chuẩn xác dừng lại khi hoa ở trong tay nàng. Ở khoảng cách gần như vậy, bản lĩnh nghe âm thanh mọi vật, đối với một người luyện võ công từ nhỏ mà nói, căn bản không là vấn đề.

Trầm Tố Nhi nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh, nhìn trái nhìn phải, vẫn cảm thấy có gì đo ko đúng.

Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở cái miệng của hắn– đúng a, chính là chỗ này!

Cười bình tĩnh thong dong, trời ạ, hắn chắc chắn như vậy sao? Chắc chắn tiếp theo vẫn bắt được nàng?

Vấn đề ở đâu? Ở chỗ nào?! Trầm Tố Nhi nơ ron thần kinh bắt đầu hoạt động hết công suất.

Bước vài bước, định trở lại vị trí để bắt đầu……

Bỗng chốc, nàng quay đầu hỏi: "Hoàng Thượng, có thể hỏi ngươi chuyện này hay ko?"

"Uh, nói đi." Tâm tình tốt, thoải mái cho nàng hỏi.

"Ngươi có biết võ công ko?"

"Uh."

"Rất lợi hại sao?"

"Oh, coi như thế đi." Hắn tất nhiên ko hiểu khiêm tốn là cái gì.

"Hả……" Nàng ngất! Khó trách, sao đột nhiên lại ngu như vậy chứ, chưa nhìn thấy heo leo cây, nhưng cũng đã gặp heo đi bộ, trong võ hiệp tiểu thuyết hiện đại, mấy người đẹp trai đều biết võ a, lỗ tai còn có thể dùng thay mắt.

Thôi xong, cứ như vậy mà nghĩ, hắn ko phải định làm nàng trúng hoa cả buổi chứ a?!

"Hoàng Thượng, ngươi không phải là nhằm vào ta chứ?"

"……" Hắn trầm mặc, cứ tưởng rằng sẽ ko đáp lời, nhưng một lúc sau, nói rõ ràng, "Không sai. Đêm nay đều để cho ngươi trúng hoa."

"Ôi!" Nàng cắn răng, người nói sự thật mà nhẹ nhàng vậy. "Ta không chơi nữa!"

"Nhưng trẫm muốn chơi." Khẩu khí rất kiên quyết, không cần thắc mắc nhiều, nàng cứ thử ko chơi nữa xem? Lại thách thức uy quyền của hắn, hậu quả sẽ thật sự nghiêm trọng.

"Ngươi–" Nàng rối rắm! Khuôn mặt trẻ con vặn vẹo.

Tám người còn lại đồng tình nhìn Trầm Tố Nhi, phàm là chuyện liên quan tới Hoàng đế, bọn họ cũng chẳng có lá gan giúp nàng. Hơn nữa, bọn họ ko sợ nàng, nhưng lại rất sợ Mộ Dung Cảnh a, từ lúc hắn bắt đầu tiến vào, tâm tình lo lắng vô cùng, nơm nớp lo sợ, sợ làm sai chuyện gì. Mặc dù, lúc chơi trò chơi hăng say cũng quên đi một chút, nhưng khi nhìn vào hắn, tinh thần cảnh giác lại dâng cao.

Việc này đã thành thói quen rồi, hoặc là nói thói quen sợ hãi.

"Được chưa? Trẫm đếm từ ba lùi xuống, trống sẽ vang lên." Mộ Dung Cảnh vẻ mặt gian tà cười, chờ nàng trở về vị trí cũ.

Nàng mặt ủ mày chau, tâm tư đau khổ.

Hứng thú chơi đùa giảm đi, ngoại trừ thở dài, thì vẫn là thở dài.

Mộ Dung Cảnh nhíu nhíu mày.

Cất tiếng–

"Ba!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!