Mộ Dung Cảnh trong thời gian ngắn, không biết nói gì.
Phẫn nộ đi đến, kết quả lại bị nàng nói ba xạo làm cho tức giận ko có chỗ mà xả, còn phải phất tay áo rời đi?
Không! Lúc này tuyệt đối phải lấy lại tự tôn. Phải làm cho nàng nhận thức hắn Mộ Dung Cảnh là người thế nào.
Nàng chính là như vậy, ngươi mặc kệ nàng, nàng là tuyệt đối sẽ không để ý tới ngươi……
Hừ hừ!
Nữ nhân đáng chết này!
Một lần giáo huấn quá ít, phải giáo huấn nhiều lần.
Dạy dỗ một chút, tới lúc nào nàng ngoan ngoan mới thôi!
Mộ Dung Cảnh quét mắt qua phòng lớn.
Liếc mắt một hồi, bọn họ hình như đang chơi trò gì đó.
Trang nghiêm hỏi, "Các ngươi đang làm gì?"
Trầm Tố Nhi trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, chúng ta đang chơi một trò chơi kiểu trừng phạt, gọi là đánh trống truyền hoa."
"Oh, có phải hoa dừng ở tay ai, vừa lúc tiếng trống dừng, thì người đó phải chịu phạt?" Mộ Dung Cảnh nghe Trầm Tố Nhi nói, cũng hiểu được bảy tám phần.
"Hoàng Thượng thực thông minh." Một câu này là khên thật lòng.
Mộ Dung Cảnh nghe Trầm Tố Nhi khen như vậy, trong lòng lại sinh ra một chút cảm xúc là lạ, thuận miệng hỏi: "Vậy trừng phạt cái gì?"
Trầm Tố Nhi nói: "Ca hát, nhảy múa, giải câu đố, kể chuyện xưa cùng hỏi đáp, có rất nhiều loại?"
"Hỏi đáp?"
"Chính là phải trả lời chi tiết câu hỏi người khác đưa ra." Trầm Tố Nhi rất kiên nhẫn giải thích.
"Uh, không tồi." Mộ Dung Cảnh gật gật đầu, trò chơi này từ lúc sinh ra tới giờ hắn chưa từng chơi qua. Hắn thân phận tôn quý đích, thuở nhỏ đều được chăm sóc rất cẩn thận, mấy trò chơi dân gian này, đừng nói là chơi, nghe cũng chưa từng nghe qua. Bất quá, thấy nàng trả lời, hình như có chút thú vị.
"Dạ, trò chơi này, nhiều người tụ lại một chỗ chơi rất vui."
"Có phải chỉ định phạt cái gì cũng được?"
"Không hẳn. Như thế cũng ko tốt lắm, nếu chỉ định phạt đập đầu vào tường, chẳng lẽ người cầm hoa phai đi đập đầu vào tường sao? Đây là trò chơi, để giải trí, bởi vậy không thể quá mức."
Mộ Dung Cảnh cầm lấy trống, gõ một chút, rồi nói: "Thêm vào đi, không thương tổn đến người là được."
"A????" Trầm Tố Nhi trừng mắt nhìn, ko nghe rõ.
"Tiếp tục chơi, trẫm gõ trống." Khóe miệng ngấm ngầm cười, rốt cục cũng nghĩ ra một biện pháp xử lý nàng. Hơn nữa, lại danh chính ngôn thuận!
Trầm Tố Nhi ko ngờ Mộ Dung Cảnh lại nói như vậy.
Muồn cùng chơi trò chơi, vì thế, nàng âm thầm cảm thấy có gì không ổn.
"Để ngươi gõ? Tại sao phải để ngươi gõ? Không được! Ko công bằng!" Nàng lớn tiếng gào lên. Chơi lâu như vậy, tất nhiên biết, chỉ có gõ trống mới ko sợ bị phạt.
"Trẫm là Hoàng Thượng, nói trẫm gõ là để trẫm gõ, còn nữa, ngươi cũng cùng bọn họ truyền hoa đi. Chín người, một người cũng không được thiếu. Nếu ko đủ người, bên ngoài vẫn còn, kêu bọn họ đi vào cũng được." Học một biết mười, hắn cũng biết trò chơi này, cùng nhau chơi, nhiều hay ít người cũng chẳng liên quan.
"Không, không cần……" Tiêu rồi! Không được phản đối. Người ta là hoàng đế a, ko nhẽ lại quay sang tìm kiếm sự trợ giúp từ bọn thái giám cung nữ đang nơm nớp lo sợ kia, chẳng có chút thực tế nào. Nhưng mà, trong lòng vẫn là ko thoải mái, bĩu môi nhỏ giọng nói cố, "Lấy danh hiệu hoàng đế đè người……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!