Thống lĩnh đại nội — Trần Thủ?!
Tới lúc Trầm Tố Nhi nhìn rõ người đang quỳ trước mắt mình, bị bất ngờ suýt nữa đem ngụm trà vừa mới nhấp phun hết ra!
Bởi vì nhìn rất quen mắt a, người đầu tiên nhìn thấy khi tới nơi này, ngoại trừ cái tên Hoàng đế kia thì chính là hắn. Nhìn hắn mắt kiếm thâm sâu, mặt cương nghị như có một đám mấy den bao phủ, chắc là có chuyện gì phiền lòng, như là bị bức tới đường cùng.
Thấy hắn quỳ trên mặt đất không đứng dậy, muốn nói gì nhưng lại thôi nhìn nhìn đám người Tiểu Dong.
Trầm Tố Nhi lập tức hiểu được, ho nhẹ vài tiếng, người trong phòng lớn đều lui ra bên ngoài.
Nàng khách khí hỏi: "Trần, Trần đại nhân, trước đứng lên rồi hẵng nói, không biết tới đây tìm bản cung có chuyện gì?" Giả bộ nghiêm túc, chỉ là danh xưng cổ đại nàng cũng ko rõ lắm. Gọi hắn là đại nhân chắc là ko có vấn đề gì? Dù sao hắn cũng là thống lĩnh cấm quân đại nội, là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, như thế nào lại đột nhiên tới đây?
Ko phải là Hoàng đế phái hắn tới chứ……
"Nương nương, tì chức tới đây là có chuyện muốn cầu xin." Trần Thủ vẫn ko đứng lên.
Trầm Tố Nhi từ trực giác thấy chuyện hắn phải "cầu xin" thì chắc ko phải chuyện thường, nhưng kỳ quái a, nàng một người ko có quyền ko có thế lại ko được sủng, hắn muốn cầu xin cái gì được chứ? Trong lòng nghĩ như thế, nhưng mặt ngoài vẫn là khách khí nói: "Có chuyện gì cần ta giúp vậy, Trần đại nhân không ngại thì nói thẳng đi, ta nếu có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp a." Nói xong rồi mới nhớ, ngay cả xưng bản cung cũng quên luôn.
Quy củ trong cung, đúng là nàng chẳng quen.
"Cầu nương nương hướng Hoàng thượng cầu tình, bỏ qua cho bọn họ. Hai mươi tám mạng người, không thể nói giết là giết luôn được, còn cả đám thị vệ nữa, trong lòng nguội lạnh a……" Nói đến đây, Trần Thủ trong mắt có lệ. Trong mắt hắn nhìn thấy cả tơ máu, tiều tuỵ vì lo lắng, rất có thể hôm qua hắn ko ngủ.
Nghe Trần Thủ đem chuyện nói xong, tâm tư băng lạnh, quả nhiên là là bạn với vua như chơi với hổ a, tính mạng con người như cỏ rác.
Bạo quân a bạo quân……
Trầm Tố Nhi nhịn không được nhíu mi, đồng thời vẻ mặt cũng khó xử. Trước mắt, nàng chỉ là giả bộ Bồ Tát qua sông thôi—thân mình còn khó bảo toàn, như thế nào cầu tình được a? Mà cái tên Hoàng đế kia nhìn có vẻ ko dễ thương lượng.
Thật khó khăn! Hơn nữa, nàng với hoàng đế cũng chẳng có giao tình, làm sao ko biết xấu hổ mà mở miệng đây?
"Trần đại nhân, ngươi nhìn bản cung…… Ta, ta ở trước mặt Hoàng Thượng tiếng nói có trọng lượng ko? Từ lúc tiến cung đã ko được sủng ái, bây giờ còn bị cấm cung, biết nói thế nào đây? Chi bằng, ngươi đi tìm Hoàng Thái Hậu thấy sao? Hoàng Thái Hậu tước mạo từ bi hiền hậ, khẳng định dễ nói hơn ta, lời nói cũng tuyệt đối có trọng lượng hơn……"
Sự thật đúng là như thế, Hoàng Thái Hậu có trọng lượng, Trầm Tố Nhi một chút cũng ko có.
Chuyện này thật ra, cung nữ thái giám đều rõ ràng, hắn đường đường là một thống lĩnh đại nội như thế nào lại ko rõ?
Nàng thật sự ko hiểu, tùy tiện tìm một người được sủng ái, lời nói cũng có trọng lượng hơn ta a, tuy rằng treo cái danh hiệu Hoàng Hậu, nhưng thật sự so với phi tần bình thường cũng chẳng khác gì……( Đây là suy nghĩ hoàn toàn chân thật của nàng.)
Trần Thủ như thể ko bị lời nói của Trầm Tố Nhi ảnh hưởng.
Vẫn nóng lòng như cũ.
"Bịch! Bịch! Bịch!" Dập đầu ba cái vang lên tiếng vang!
Làm Trầm Tố Nhi giật mình thẳng đứng, thật là doạ người!
Đại lễ này ko phải ai cũng được nhận a.
"Nương nương! Trần mỗ lấy tính mạng mình cầu xin người! Kiếp sau xin được làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình người." Trần Thủ là quá bất đắc dĩ, một đêm thức trắng cũng ko nghĩ ra được biện pháp giải quyết, "Buổi trưa ngày mai sẽ đem đi xử trảm, thánh chỉ đã hạ xuống! Thời gian vài canh giờ cũng ko còn nhiều. Cầu xin nương nương! Cầu xin người!"
"Cái kia…… Trần đại nhân…… Mấu chốt phải ở chỗ này a! Ngươi trước cứ đứng lên đã, nhận lễ lớn như vậy ta tổn thọ mất. Hoàng Thái Hậu dù sao cũng là nương của Hoàng Thượng, so với ta là một người ngoài……" Trầm Tố Nhi muốn ngất luôn.
Nàng đứng lên muốn đỡ hắn dậy, phát giác ko nhấc dậy được!
Trần Thủ hai chân giống bàn đá quỳ trên đất ko nâng dậy được.
"Nương nương, Hoàng Thượng một khi đã quyết định chuyện gì là ko thể thay đổi được. Trong triều từ cao tới thấp, duy nhất chỉ chú ý tới ý kiến của Tương gia, hiện tại hắn thân cũng ko bảo toàn được. Tìm Hoàng Thái Hậu cầu xin, ta không phải không nghĩ tới, chỉ là Hoàng Thượng hận nhất nữ nhân hậu cung tham gia vào chuyện chính sự, ta sợ lại phản tác dụng–"
"Dừng!" Trầm Tố Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, cũng ngồi xổm xuống trước mặt Trần Thủ, nghi ngờ: "Này…… Ta, ta cũng là nữ nhân hậu cung. Chẳng lẽ ta có thể tùy tiện tham dự vào chuyện chính sự? Được rồi, ko phải là ngươi muốn hại chết ta đấy a!……" Ta đã biết hắn tìm lầm người! Niệm tình quen biết, cũng không phải ko muốn giúp hắn, chỉ là chuyện này ko nằm trong phạm vi năng lực của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!