Trầm Tố Nhi dùng xong bữa, tổng quản đại nhân rốt cục cũng cung kính lui ra ngoài.
Mà người nào đó tâm tư cũng được tự do, uể oải không phấn chấn chống cằm, khó hiểu!
Hoàng đế đẹp trai định làm cái gì nữa?
Vừa sáng sớm đã cho người lại đây làm cái trò gì ko biết?
Thật là kì quái, làm lòng người bất an a.
Đặc biệt phái đến Trần tổng quản, là một nô tài chuyên hầu hạ hoàng thượng a.
Bây giờ phi tần trong hậu cung, có ai có được đãi ngộ này?
Mồ hôi…… Sao lại thế này? Tình tiết vở kịch còn tiến triển tới đâu nữa?
Quên đi, lo bò trắng răng.
Hoặc là tên hoàng đế tà ác có ý nghĩ nông nổi, cũng hoặc là làm gì mà ko muốn người khác biết mục đích.
Không nghĩ nữa, chuyện ko thể nghĩ ra thì ko nên nhớ tới.
Chỉ là–
Không biết Tiếu quý phi thế nào?
Có phải vẫn phải chịu tội chết?
Thật đáng tiếc a, một mỹ nhân kiều diễm thế làm chi mà phải ám sát Hoàng Hậu chứ? Chỉ là cái hư danh, không ám sát thì trong hậu cung địa vị của nàng vẫn là cao ngất mà. Bây giờ lại trở thành một tử tù, lại còn liên luỵ cả người trong tộc, thật đáng buồn đáng tiếc a.
Mà việc này, cũng chẳng đến lượt nàng quản, sống chết là do số.
Nàng còn suy nghĩ cái gì nữa!
Còn gần hai tháng nữa, vẫn chưa được ra khỏi Phượng Cung.
Những ngày nhàm chán lại bắt đầu, kế tiếp biết phải làm gì đây?
Hôm nay thấy chán chán, nàng cũng chẳng muốn nằm dưới bóng râm tới hết ngày nữa.
Đột nhiên lại nghĩ, muốn đi dạo chơi quanh Phượng Cung, muốn đi qua hết các hành lang sờ soạng hết các lan can, dù sao cũng đã sống ở đây lâu lâu, mà vẫn chưa đi hết Phượng Cung.
Nhờ Tiểu Dong với Tiểu Xuân Nhi dẫn đường, nàng bắt đầu đi tham quan tẩm cung của mình.
(*Rồi xong, lại tả cảnh tiếp, tả gì mà tả lắm thế ko biết >.< *)
Ở giữa Phượng Cung, là phòng ở của Trầm Tố Nhi, phân ra thành nội đường và ngoại đường. (*phòng trong phòng ngoài, phòng trong là phòng ngủ, phòng ngoài là phòng mà ta gọi là phòng lớn ở trên í*)
Nội đường là tẩm thất của nàng, bước ra khỏi cửa sau, là một hoa viên rộng cùng đình viện, cũng là chỗ Trầm Tố Nhi thường xuyên nằm ngây ngốc.
Đi qua cổng vòm trong nội đường, thì đến ngoại đường, theo cách nói hiện đại, chính là một thính đường (*phòng lớn*) có cách bố trí cổ điển lại không mất đi vẻ trang nghiêm cùng xa hoa, phân chia chỗ ngồi chủ khách, bàn trong phòng làm bằng gỗ quý, nếu tới gần ngửi ngửi, thì có thể ngửi được mùi gỗ thơm ngát.
Trên tường là một bức tranh thuỷ mặc của danh hoạ nổi tiếng, kết hợp với chữ viết rồng bay phượng múa, không làm mất đi vẻ thi vị.
Trang trí bằng bình hoa tinh xảo, cốc bằng ngọc, cái gì cần có đều có.
Ra khỏi cửa nhìn xa xa, hướng nghiêng sang bên phải hình như là một biệt việc đơn giản, theo lời nói thì biết được chỗ đó là chỗ ở của nô tài trong Phượng Cung.
Đi qua một con đường nhỏ lát đá, có chín khúc hành lang uốn lượn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!