Chương 16: Đáng ghét! Phải chỉnh đốn Hoàng Thượng

Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh rời đi, thở phào một hơi.

Vừa rồi ở cạnh hắn cảm giác rất là áp bức,…… Hoài nghi, có phải mình càng ngày càng trở nên nhát gan yếu đuối hay ko? Hay là trong lòng có gì vướng bận sẽ sinh ra sợ hãi? Đúng a, đột nhiên, nàng ko muốn rời xa mấy người ở Phượng Cung, tuy bọn họ là nô tài, nhưng tâm ý của bọn họ, nàng có thể cảm nhận được. Ở hiện đại cũng ko thể có thân tình như thế, cư nhiên ở cổ đại lại có, tại sao a? Có phải ông trời đang bồi thương cho ta?

Nhìn thấy bóng lưng kia lạnh lùng biến mất trong bóng tối, nàng thả lỏng toàn thân ko hiểu sao lại thấy một chút mất mát.

Lại nhìn tới xung quanh–

Ngất! Nàng rốt cục cũng nhận ra vấn đề trước mắt.

Đây là nơi nào? Như thế nào lại ko có một cung nữ, cũng không có một tên thái giám?!

Người đâu? Toàn bộ đi đâu hết rồi?!

Nàng bước theo hướng Mộ Dung Cảnh vừa rời đi, nghĩ thầm, Phượng Cung chắc cũng là đi hướng này.

Sai lầm rồi sai lầm rồi!

Hoàng cung bốn phương tám hướng đều có đường đi, đi một đoạn ngắn cũng thấy mấy giao lộ liền.

Dần dần, nàng biết mình lạc đường rồi.

Chẳng có cách nào, nàng đi bừa lên, lung tung hết cả.

Mỗi chỗ giao lộ, nàng đứng lại, một hồi lâu, thấy kỳ quái muốn chết! Bầu trời thì tối như mực, trăng cũng lên cao đỉnh đầu, kể cả ko gặp được cung nữ hay thái giám, thì ít nhất cũng phải gặp được một thị vệ chứ?

Đi tuần tra? Như thế nào lại ko có ai thế này!

Hôn mê! Sao vẫn chẳng gặp được người nào? Chỉ cần đụng một người, dựa vào thân phận Hoàng Hậu là về được đến nơi.

Mặc dù Hoàng Hậu lạc đường thật mất thể diện, nhưng chung quy cứ đổ cho đêm tối đi lạc đi.

"Ôi chao, hoàng cung sao lại lớn như vậy chứ? Một cái phòng cho người ở thôi cũng ko thấy là sao." Đúng rồi, sao xung quanh đều là tường a? Lúc đầu là đi bậc thang rộng, hành lang đá, sau đó thấy khoảng sân rộng, đi một lúc, thấy tường cao biến thành tường thấp, rồi lại thấy tường thấp biến thành tường cao.

Như thế nào lại ko thấy cửa lớn?

Nàng rất muốn mở mồm hét thật to! Nghĩ xong lời hô rồi lại ko dám hô.

Đi tới khi chân mỏi nhừ! Thượng đế của ta a, đại khái là hậu quả của việc đã lâu ko rèn luyện thân thể.

Hơn nữa, thân thể này vốn là yêu đuối.

Bình thường gió thổi cũng muốn bay, thật sự là, hồng nhan bạc mệnh chính là như vậy a?

Ko rèn luyện thân thể xương cốt, lúc bị bệnh nặng, còn có thể sống sót sao?

Trầm Tố Nhi cảm thấy mình đúng là ko có tư duy của người thế kỷ 21, cũng không có thân thể bộ dáng khoẻ mạnh của giai cấp tư sản, vừa mới đi bộ có tẹo mà đã ko chịu nổi, thở dài: "Người ta xuyên qua ta cũng xuyên qua, tại sao ta lại ko xuyên thành một nữ hiệp cái thế chứ? Bay qua bay lại, thật là tốt a……" Mơ mộng một hồi, oán hận một lúc rồi lại thôi, nếu thực sự xuyên qua thành nữ hiệp, nàng đại khái lại thấy ko ổn:

Ôi, cứ bay qua bay lại cũng thấy phiền toái, xuyên qua đến nhà người ta làm tiểu thư, cả ngày chỉ ăn với uống, tốt hơn a……

Bất quá, Trầm Tố Nhi sau khi chán oán hận, lại mơ mộng tiếp, giá mà mình đột nhiên võ công cái thế, lập tức bay lên trên cao qua các toà nhà, hai ba bước đã thấy Phượng Cung, lại về với cái giường mĩ mạo đánh một giấc ngon lành rồi.

"Trời ạ…… Sáng nay vừa mới đụng phải thích khách! Thích khách–" Nàng chợt bịt chặt miệng, ngây ngẩn cả người!

Sợ hãi trốn trốn chỗ khuất trong tối!

Lần này ngay cả nghĩ ko cần thể diện cũng chẳng dám hô to nữa.

Bởi vì lo lắng lúc này đến ko phải thị vệ, hoặc là cung nữ thái giám, mà có khi gọi tới thích khách buổi sáng thì biết làm thế nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!