Chờ một hồi lâu sau, Mộ Dung Cảnh hỏi: "Hoàng Hậu thế nào rồi?"
"Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương thương thế cũng ko đáng ngại, miệng vết thương qua vài ngày sẽ liền lại. Còn nữa, vừa rồi xem xét qua, trên đao của thích khách có tẩm Ma Phí Tán (*thuốc gây tê*). Chờ khi thuốc hết công hiệu, Hoàng Hậu nương nương sẽ có thể hoạt động lại."
"Nhưng mà, bệnh của nàng…… thật sự chỉ bị ngoại thương thôi?" Mộ Dung Cảnh nghi hoặc.
Hắn đứng ở đây đã được một lúc lâu, nàng cư nhiên ko liếc nhìn hắn một cái?
Không đúng, phải nói là, nàng mặc dù mắt mở to, lại cảm thấy cực kỳ trống rỗng..
"Đúng vậy. Nhưng mà, Hoàng Hậu nương nương dường như còn bị hoảng sợ quá độ……"
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói: "Nói rõ ràng đi, nàng là hoảng sợ, hay là hình như bị hoảng sợ?" Tên thích khách đáng chết!
Ngự y kinh hãi, lập tức quỳ gối cầu xin tha thứ: "Tội thần đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng đừng tức giận. Hoàng Hậu nương nương là bị hoảng sợ, thần đã cho sắc thang thuốc, làm cho…… làm ít thuốc an thần cho nương nương……"
"Lui ra đi! Tất cả lui ra." Mộ Dung Cảnh mắt lãnh lẽo quét qua mọi người. Mọi người lập tức cúi đầu rời khỏi phòng, trong nháy mắt, phòng chỉ còn sót lại hắn cùng Trầm Tố Nhi.
Hắn bước đến trước giường, thở hắt ra, chậm rãi ngồi ở mép giường, nhìn người đang nằm lãnh đạm trên giường, chậm rãi mở miệng: "Trước đây là trẫm ko lưu ý. Về sau, tăng thêm thủ vệ ở Phượng Cung."
Trầm Tố Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, trên khuôn mặt đạm mạc vẫn ko có chút dao động.
Mộ Dung Cảnh căng thẳng, thốt lên: "Trẫm đáp ứng ngươi, về sau chuyện như thế này, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."
Lời hắn nói dường như tan vào không khí, cũng ko thấy nàng đáp lại, mà trái tim hắn lại càng thắt lại. Trước khi đến, đã nghe được thị vệ báo lại, khi đó nàng sợ hãi ôm bọn nô tài khóc lớn, mà khi nhìn thấy hắn, vì cái gì lại lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ, hắn còn không bằng một nô tài sao?
"Hoàng tẩu! Hoàng tẩu!……"
Mộ Dung Sơ Tuyết cực kỳ khẩn trương phóng vụt vào, khi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh ngồi ở mép giường, hắn dừng lại, hành động thất thố cũng lập tức thu lại mang theo một chút ưu tư, xoay người xin lỗi, "Thật xin lỗi, hoàng huynh, ta…… Không biết ngài cũng ở……" Hắn trong khoảng thời gian ngắn chạy vội đến, chưa kịp nghe hạ nhân nói gì đã vội vội vàng vàng phóng vào.
Vừa nghe Trầm Tố Nhi gặp chuyện, hồi vía đều bay đi hết.
Mộ Dung Cảnh ngẩng đầu nói: "Đến đây, thăm nàng đi. Nghe ngự y nói, nàng hình như bị hoảng sợ quá độ."
"Cái gì?"Mộ Dung Sơ Tuyết vừa nghe, lại khẩn trương. "Vậy…… vậy nàng có bị sao ko?"
Mộ Dung Cảnh đứng lên, nghi hoặc nhìn Mộ Dung Sơ Tuyết.
Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy đệ đệ của mình khẩn trương như vậy vì một nữ nhân.
Hắn ôn hòa nói: "Sơ tuyết, muốn thăm nàng thì cứ tới gần đi, không cần câu nệ. Chúng ta là huynh đệ, đều là người một nhà. Trẫm a, vẫn là thích một hoàng đệ lòng dạ ngay thẳng hơn."
"Thật sự có thể chứ?" Mộ Dung Sơ Tuyết len lén nhìn người đang nằm trên giường, đôi mắt tràn ngập đau lòng.
"Uh, ngươi cùng hoàng tẩu nói chuyện đi. Trẫm còn có việc phải lập tức đi xử lý." Mộ Dung Cảnh bước qua người Sơ Tuyết, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, ko nói gì, liền cất bước rời đi.
Rèm nhấc lên, rồi hạ xuống, bóng lưng thoáng cái đã biến mất.
Mộ Dung Cảnh đứng phía ngoài rèm, cũng không rời đi luôn.
Lúc này, từ bên trong ko ngừng truyền đến tiếng ân cần thăm hỏi của Sơ Tuyết: "Này, tỉnh lại đi! Đừng làm ta sợ, rốt cuộc là thế nào? Làm sao lại bị thương thế này?!…… Làm ta lo lắng chết mất, ngươi như thế nào lại có thể tùy tiện bị thương thế này?…… Sao lại ngốc thế, có thích khách đến sao ko trốn đi?…… Giữa ban ngày ban mặt, tại sao ko có ai đi cùng ngươi?…… Nói ta biết, ngươi có việc gì hay ko??
Nói mau a……"
"Ta không có việc gì, ngốc nghếch……"
Mộ Dung Cảnh toàn thân rung lên, này, đây là thanh âm của nàng?! Nàng…… đang oán ta sao?!
Vốn là Mộ Dung Cảnh tưởng Trầm Tố Nhi vì bị trúng Ma Phích Tán, thần trí còn chưa rõ ràng mới ko nhìn thấy hắn, cũng không nói chuyện với hắn. Hiện giờ xem ra, nàng căn bản là khinh thường ko muốn cùng hắn nói chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!