"Tiểu thư, chẳng lẽ còn không biết đã đắc tội người nào sao?" Tiểu Dong tức giận dậm chân, thật sự là hoàng đế không vội, mà thái giám đã sốt ruột lắm rồi!
Bình thường, Tiểu Dong nhàn rỗi ko có việc gì làm sẽ cùng mấy người trong cung tám chuyện.
Mọi người nhất trí bảo nàng: Nói Tiếu quý phi vạn lần ko nên động chạm.
Nàng cũng nghe thấy một tin tức nho nhỏ, nói Hoàng Hậu bị phế là bởi vì đắc tội với Tiếu quý phi nên bị phế ngay tức khắc, cũng chẳng có ai có can đảm dám kể lại chuyện đã xảy ra, bởi vậy có thể thấy quyền lực của Tiếu quý phi ở hậu cung.
Đến Hoàng Hậu trước cũng ko đấu lại được nàng ta, tiểu thư nhà nàng ko có quyền ko có thế lại ko được sủng ái, lấy cái gì đấu lại Tiếu quý phi đây?
Trầm Tố Nhi cúi đầu, như đang sám hối tội lỗi.
Tiểu Dong tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn mặt nàng, suýt hộc máu mà chết!
Nàng sám hối tội lỗi cái gì chứ? Căn bản là đang ngủ!
Lúc này, một cung nữ cũng là thiếp thân hầu hạ của Trầm Tố Nhi vẻ mặt lo lắng chạy vội tới.
Tiểu Dong vẻ mặt đau khổ hỏi: "Tiểu Xuân Nhi, có phải xảy ra chuyện gì hay ko?"
Tiểu Xuân Nhi hướng Trầm Tố Nhi thỉnh an, lại cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sợ sệt mà lo lắng nói: "Chủ tử, vừa rồi quý phi nương nương không làm khó dễ ngài chứ?"
Trầm Tố Nhi tỉnh lại, cười ngượng ngùng, thờ ơ như ko: "Oh, không có. Chỉ trừng mắt một cái rồi dời đi. Ha ha."
"Tiểu thư, ngươi còn cười được sao, gặp hoạ rồi, đại nạn trước mắt, chẳng lẽ người còn ko biết?" Tiểu Dong càng nghĩ lòng càng nóng như lửa đốt.
Không ngờ, Tiểu Xuân Nhi thần sắc đại biến, mắt hồng lên, gấp đến mức chuẩn bị khóc, vừa mới tiến cung đã gặp được chủ tử tốt, ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra chuyện. Nhưng là, nàng cũng ko dám nói loạn, sợ tới tai quý phi, mạng nhỏ của nàng khó bảo toàn.
"Tiểu Xuân Nhi, ta cũng rất sốt ruột! Ô ô…… Chủ tử của chúng ta lại ko để trong lòng a." Tiểu Dong đã bị cảm xúc của Tiểu Xuân Nhi đích ảnh hưởng, mắt cũng dần đỏ lên, mồm mếu máo như sắp khóc, ánh mắt ai oán nhìn Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi thấy ánh mắt ai oán của các nàng, như thể nàng sắp chết ko bằng. Vỗ cái trán, hôn mê bất tỉnh, "Ngất mất ngất mất, ta bây giờ ko phải vẫn còn đang sống sờ sờ hay sao?"
"Tiểu thư, mau nghĩ biện pháp tới xin lỗi quý phi đi a!"
"Giải thích thế nào?" Trầm Tố Nhi trưng cầu ý kiến.
Vì vậy, ba người lại tiếp tục suy nghĩ, rốt cục nghĩ ra một biện pháp: Tặng lễ vật xin lỗi.
Bất quá, Trầm Tố Nhi đánh chết cũng ko muốn ra khỏi Phượng Cung.
Nàng ko ra khỏi Phượng Cung, làm sao đi được Vạn Nghi Cung? (*con mụ dơi già đó ở Vạn Nghi Cung a*)
Kết quả Trầm Tố Nhi chọn vài món trang sức, ột cung nữ chắp bút, viết một phong thư xin lỗi, đề cập tới chuyện trong đình viện, vốn là có chút đắc tội, còn nói vài câu xin lỗi khách sáo, sai người mang trang sức làm lễ vật tặng Tiếu quý phi.
Đáng tiếc, lễ vật bị trả lại y nguyên. Người đem lễ vật về còn truyền lại lời nói của Tiếu quý phi, nói vô công không thể nhận lộc, nhận ko nổi, một đống những câu mặt ngoài thì khách khí bên trong lại châm chọc.
Trầm Tố Nhi không hứng thú sờ sờ mũi, đụng phải một đám bụi trên mũi rồi.
Màn đêm buông xuống.
Trong ngự hoa viên, cử hành sinh thần yến của Tiếu quý phi, giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng náo nhiệt.
Cơ hồ tất cả các phi tần đều mang lễ vật tự mình đi chúc mừng, cười khanh khách, có vẻ rất vui mừng.
Nghe nói, vừa múa vừa hát, náo nhiệt cả buổi tối.
Hoàng Thượng cùng Hoàng Thái Hậu cũng đi, tuy nhiên ko ở lại lâu, nhưng cũng đem quà tặng đưa cho Tiếu quý phi, long ân hạo đãng (*long ân to lớn*), làm cho vô số phi tần ghen tị ko thôi.
Duy nhất một người ko đi– chính cung nương nương Trầm Tố Nhi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!