Chương 111: Quyết Ý! Không Ai Có Thể Thay Thế Cho Ai

Edit:

Beta: Siêu Cú

Mộ Dung Cảnh xoay người bước vào trong phòng, có lẽ dưới ánh đèn sẽ nhìn rõ ràng hơn một chút. Chỉ là hắn vừa mở ra dưới ánh đèn, sắc mặt dần tối lại, hai tay cầm di chỉ run rẩy, như thể một khắc sau hắn sẽ thiêu hủy nó ngay vậy!

"Thì ra là thế… Thì ra là thế…" Khó trách Sơ Tuyết không chịu nói, khó trách Sơ Tuyết không xử trí Tiếu Trọng Chi, cũng khó trách Tiếu Trọng Chi lại làm như vậy! Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên một tia đau đớn.

Dần dần, lý trí đã trở về.

Hắn chậm rãi gập lại thánh chỉ, rồi mới đi ra khỏi phòng, đến trước mặt A Lạc, bình tĩnh hỏi: "Di chiếu này là ngươi có được từ đâu? Phải chăng giống như phải thiêu hủy?" Ánh mắt của hắn rơi tại một góc, hẳn là mới đốt xém.

"…"

Mộ Dung Cảnh đợi một hồi, rồi mới nhớ lại chính mình đã điểm á huyệt của A Lạc, khó trách hắn chỉ đứng trợn mắt.

Đầu ngón tay vừa mới chạm trên người A Lạc một cái, tức thì giải huyệt! Nhưng lại chỉ là giải á huyệt, nên hắn vẫn không thể động đậy! Chỉ là lúc này hắn bất ngờ nhận được câu mắng mỏ, nghi vấn không chờ đợi từ A Lạc: "Ta muốn biết sau này ngươi muốn làm như thế nào? Nhìn bộ dáng của ngươi hình như không phải rất giật mình?"

"Chuẩn bị tâm lý đi." Vào lúc trước đây, Tố Nhi cũng đã từng nhắc nhở hắn. Chỉ là không ngờ rằng sự thật lại là thực sự như vậy, khó tránh khỏi có hơi mất mát thẫn thờ, thậm chí kích động."Ngươi thấy nó ở đâu?"

"Trong phòng Sơ Tuyết. Hắn định thiêu hủy, khiến cho ta âm thầm ngăn trở, lại lặng lẽ cầm ra." A Lạc cũng không muốn giấu diếm. Nếu hắn đã biết, vậy thì không bằng nói thẳng ra.

Chuyện tiếp theo thì không nói, Mộ Dung Cảnh cũng biết hắn là lén Sơ Tuyết cầm tới đây.

Mộ Dung Cảnh giải huyệt cho A Lạc.

Lại đưa di chiếu cho hắn, "Lặng lẽ trả lại đi, coi như tối chưa xảy ra chuyện gì. Đừng để cho Sơ Tuyết phát hiện rằng ngươi biết sự thật."

"Ngươi không tức giận?" A Lạc nhướn mày, tính tình Mộ Dung Cảnh có phải là rất không hợp thói thường sao? Loại chuyện này, hắn nhìn cũng còn cảm thấy tức giận!

"Không đáng. Ta luôn ở lại Bắc Uyển không phải để bảo vệ một giang sơn vớ vẩn này, cũng không phải là vì dân chúng gì cả. Ta không có tấm lòng quảng đại như vậy. Ta chỉ là vì là Sơ Tuyết, vì mẫu hậu, không hơn."

"Có ý tứ?" A Lạc con ngươi chợt lóe, lại nhướn mày cố ý hỏi tiếp: "Sơ Tuyết là con đẻ của cùng một nam nhân?"

"Phụ vương sợ mất giang sơn, cái đó cũng không phải chuyện lạ. Dù sao ta không phải là con ruột của của ông. Coi như ông ấy muốn giết ta, vậy thì đã sao? Ông ấy là ông ấy, Sơ Tuyết là Sơ Tuyết. Không có bất cứ thay đổi gì. Trên đời này, Sơ Tuyết là không ai có thể thay thế, cho dù là ngươi cũng không được." Sơ Tuyết! Nghĩ tới Sơ Tuyết, Mộ Dung Cảnh liền thấy khó chịu. Có phải là hắn đang khiến cho chuyện này phức tạp hơn?

Có đúng là hắn sợ hãi chuyện này bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, sợ ông ấy sẽ mang theo mẫu hậu mà vứt bỏ hắn đi? Đứa ngốc.

Mộ Dung Cảnh cũng không nói quá!

Trước khi nhìn thấy Tố Nhi, một người làm như thế nào mà sinh tồn được tại triều đình rắc rối phức tạp như Bắc Uyển? Nhiều sự thật tàn khốc như vậy bày ở trước mắt mà hắn cũng không hề nhăn mặt lấy một cái, đó là cái gì? Khiến cho hai tay của chính mình dính đầy mùi máu tanh tưởi, đó là vì cái gì? Sơ Tuyết! Mẫu hậu! Không hơn. Thật sự, không hơn.

Hắn biết, cũng hiểu rõ.

Nếu như hắn không giữ nổi giang sơn, không giữ nổi đế vị, thì bọn họ phải chết!

Thực tế chính là tàn khốc như thế, không tới phiên hắn do dự, cũng không tới phiên hắn từ thiện.

"Này! Trút lên đầu ta làm gì?" A Lạc nghe xong rất không thoải mái, có phải là hắn đang ghen với đệ đệ của mình? Nói là ghen với một người đàn ông thì có điểm kỳ quái. "Hừ, dù sao ngươi chỉ biết bỏ rơi ta!"

"A Lạc, ngươi sai rồi. Ý tứ của Cảnh là, ai cũng không thể thay thế ai. Với hắn mà nói thì ai cũng đều là trân quý, độc nhất vô nhị." Tố Nhi nửa dựa tại cửa, khoác một chiếc áo sam, ánh mắt êm dịu nhàn nhạt nhìn hai người ở cửa.

A Lạc bĩu môi.

Trầm lặng không thôi.

Mộ Dung Cảnh trái lại ngây người ra, hình như những lời vừa rồi nói không đúng ý lắm.

Đó là câu hắn lỡ lời, cũng không kiêng nể gì đến cảm nhận của A Lạc. Dù sao những năm gần đây, hắn đã xem nhẹ A Lạc. Cảm kích nhìn thoáng qua Tố Nhi ở trước cửa, hắn ân hận nhìn A Lạc: "A Lạc, mới vừa rồi ta… Xin lỗi. Đệ đừng hiểu lầm, sự thực như Tố Nhi nói, đệ và Sơ Tuyết đối với ta mà nói… Đều là người thân quan trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!