Hoàng Thượng đột nhiên đưa ra khẩu dụ, làm Phượng Cung loạn thành một đoàn.
Hoàng Hậu đang ngồi trên phượng tháp (*giường hoàng hậu, nản hết long tháp rồi phượng tháp*), người nào đó vẫn đang buồn ngủ mắt mở rồi lại nhắm, lại ngáp vài cái, một ngàn một vạn lần không muốn bị Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi đánh thức dậy.
Trầm Tố Nhi vẻ mặt đau khổ, khóc không ra nước mắt, tự nói tự nghe lẩm bẩm: "Ông trời a, ta càng ngày càng không có địa vị, mấy nha đầu này cũng càng ngày càng không sợ ta, bắt ta làm việc ta ko muốn a……" Hai người này như thể lão cha lão mụ (*mẹ*) của nàng vậy, nói hết cái này tới cái kia.
Mặc dù nàng cảm thấy rất uất ức đau khổ trong lòng, nhưng cũng ko thể ko quấy nhiễu giấc ngủ của nàng a?
Hơn nữa, hoàng cung quả nhiên là nơi lấy mạng người a, vì một cái thỉnh an liền bắt người ta dậy luôn…… Rất không có nhân đạo!
"Ta còn muốn ngủ……" Không đi, không đi thỉnh an!
"Hoàng Hậu nương nương, không thể xưng là "ta", phải tự xưng là "bản cung" chứ." Tiểu Xuân Nhi lại ở bên tai lải nhải. Càng ngày càng thấy lo lắng, nàng đã cảm thấy Hoàng Hậu đúng là ko phải nữ nhân bình thường, nhưng Hoàng Hậu này lại rất dễ sống chung, làm hạ nhân của nàng đúng là có phúc khí.
"Được. Bản cung muốn đi ngủ……" Thì thào xong, Trầm Tố Nhi lại chui vào chăn mềm, đắp chăn kín đầu, tiếp tục ngáy như heo. (*chắc nói quá thôi, ngáy thế thì mất hình tượng quá hjz*)
Tiểu Xuân sốt ruột, khẩn trương nói: "Công công đã nói rồi, lúc nữa Hoàng Thượng cùng với ngài đi Thiên Thọ Cung thỉnh an, sắp ko kịp rồi đấy!"
"Uh……" Người nào đó đã bắt đầu đi vào giấc mộng.
"Tiểu Xuân Nhi, đối với nàng lúc này, ngươi ko cần khách khí." Tiểu Dong trực tiếp đem chăn mệt kéo mạnh ra, kinh nghiệm đã đúc kết từ lâu.
Tiếp tục truyền thụ bí quyết: "Chúng ta nếu cứ sợ danh hiệu Hoàng Hậu của nàng, tùy ý để cho nàng ngủ, lúc nữa Hoàng Thượng đến, nàng vẫn chưa rời giường nổi, khả năng xấu nhất là nói một câu: Hoàng Thượng một mình người đi thôi, ta vẫn còn chưa ngủ đã mắt."
"A……" Tiểu xuân há hốc mồm, hoảng sợ nhìn thấy phía sau– không phải bởi vì Tiểu Dong nói như thế, mà là Hoàng Thượng thật sự đến đây?!
"Tiểu thư, mau đứng lên!" Tiểu Dong bởi vì quay lưng về phía cửa vào, nên ko nhìn thấy Mộ Dung Cảnh.
Mạnh mẽ kéo Trầm Tố Nhi vẫn đang say giấc nồng bắt phải ngồi dậy, một thân quần áo mặc ngủ trắng bóc giờ bừa bộn chẳng ra cái dạng gì, vừa nhìn là biết nàng tư thế ngủ quá xấu.
"Hoàng, Hoàng Thượng……" Tiểu Xuân Nhi kéo kéo tay áo Tiểu Dong, kinh hoảng định nhắc nhở một chút. Tiểu Dong giật mình quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Cảnh thì cũng cả kinh, hai người ko nói cùng làm một lúc, cuống quít quỳ xuống hành lễ–
Tiểu Dong âm thầm kêu khổ, vừa mới buông lỏng tay giữ tiểu thư, nàng lại dĩ nhiên lăn xuống giường ngủ tiếp, mà tư thế nằm lại cực kỳ bất nhã.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói: "Các ngươi lui xuống." Thần xui quỷ khiến thế nào định đi vào nhìn một cái. Không ngờ, lại gặp được tình trạng một nữ nhân đang ôm chặt lấy giường.
Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi lui ra ngoài, cũng đem rèm che cửa hạ xuống.
Mộ Dung Cảnh nhớ tới vừa rồi Tiểu Dong nói, nữ nhân này thực sự sẽ nói– Hoàng Thượng một mình người đi thôi, ta còn chưa ngủ đã mắt sao? Kháng chỉ, lại còn khinh rẻ trẫm? Nàng chẳng lẽ không sợ chết sao?
Hắn đứng ở trước giường, từ cao nhìn xuống đánh giá Trầm Tố Nhi.
Mái tóc đen nhánh bù xù đặt trên gối, rất là bừa bộn, thế nhưng nhìn kỹ lại thấy xinh đẹp, da mịn màng, mi như trăng non (*cong như trăng khuyết ấy*), hai má hồng hồng, rất vô tư, thanh khiết mê hoặc lòng người (*ngủ xấu thế mà cũng thấy đẹp được, ta sợ quá :
-SS *). Chẳng hiểu sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt? Rốt cuộc đã gặp nàng ở chỗ nào?
"Nữ nhân, đứng lên!" Mộ Dung Cảnh lên tiếng.
Nàng ngủ rất say, ngủ say tới mức hắn đố kỵ!
Ở nơi Hoàng cung như nhà giam thế này, tại sao lại có người ngủ an ổn được?
"Uh…… Uh……" Nàng ưm một tiếng thanh âm nhẹ nhàng lười nhác, nghe qua thật là có chút ám muội không nói thành lời. Thân mình xoay xoay, vốn tưởng rằng nàng sẽ cả kinh nhảy dựng lên, quỳ xuống xin Hoàng Thượng tha thứ vân vân, kết quả, nàng quay người lại tiếp tục ngủ?
Mộ Dung Cảnh đôi mắt lạnh như băng trầm xuống.
Hoàn toàn coi thường hắn?!
Hắn thô bạo quyết định lần này phải giáo huấn nàng một trận, cho dù ba năm sau vẫn sẽ đuổi ra khỏi cung, nhưng trước mắt nàng chính là Hoàng Hậu của hắn, sẽ không cho nàng làm càn. Tay áo vung lên, mạnh mẽ ngồi xuống bên giường, giơ tay lên cao chuẩn bị cho nàng cái tát, nhưng khi giơ lên, bỗng nhiên– không thể xuống tay được. (*may mà còn ko xuống tay đấy, bình sinh ta ghét nhất đàn ông đánh vợ, tưởng đánh ta drop luôn hehe*)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!