Edit: Lisa
Beta: Siêu Cú
Hắn thi triển khinh công, chỉ hai ba cái là nhảy lên lầu nhỏ. Vừa nhìn lên trên, cả người hắn liền choáng váng!
Hương thơm mát như vậy, ngưng tụ lặng lẽ đến thế.
Trước mắt tựa như không có cái gì, thật sự cái gì cũng không có!
Và, dù chỉ có một thứ, nhưng lại giống như cái gì cũng có!
Khắp nơi đều treo bức họa một nữ tử, rất nhiều… bức họa của Tố Nhi!
Gương mặt của nàng lúc thì đang nhăn mặt, khi thì cười rạng rỡ, nhất cử nhất động đều được họa trong tranh, trông rất sống động…
Hắn càng nhìn ngực càng thắt chặt lại. Mỗi một bức họa kia, mỗi một bức đều không đơn giản!
Mỗi một nét bút đều nhìn ra thâm tình của người vẽ.
Bức tranh dù đã được vẽ rất lâu, nhưng nét đẹp vẫn không bị phai mờ.
Không cần hoài nghi, chính là bút tích của người đó.
Kẻ ngốc cũng thấy được muôn ngàn vấn vương, bao nhiêu phiền muộn trong lòng của người vẽ. Đây là tình cảm sâu đậm trong lòng Sơ Tuyết?!
Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Không gặp thì đã khổ vì tương tư, gặp rồi cũng thế.
Giao cả tâm tình ột nét vẽ. Nơi này lại có nét đẹp như thế ở khắp nơi, quả là si tình.
Điều làm cho hắn đau lòng nhất là khi nghĩ tới Sơ Tuyết vẫn bình tĩnh nói cười trước mặt bọn họ, đệ ấy sao lại có thể làm được như vậy?
Che giấu tốt như vậy, phải mất bao nhiêu khí lực đây?
Khó trách, khó trách…
Khó trách Thôi thần y nói, hắn một mực tích tụ tâm tình, không có bộc lộ ra.
Hắn phải kiên cường rất nhiều mới có thể thản nhiên cười mà đi trước mặt bọn họ.
Tại sao lại như vậy? Tại sao sau lưng lại là đáp án thế này? …
Mộ Dung Cảnh cũng thấy được, khó trách hắn đã nói ra những lời đó.
Đúng vậy, đã muộn, đã quá muộn… tình cảm rõ ràng như thế, nói kìm hãm là có thể nén được sao? Hắn không tin! Nếu như còn có thể dằn lòng, hắn cũng không bao giờ tin tưởng trên đời này lại có thứ gọi là tình yêu chân chính!
Như thế xem ra, Sơ Tuyết so với hắn yêu càng sâu, rồi lại giấu càng sâu…
Ba người? Ba huynh đệ, lại đồng thời thích một nữ nhân?
"Lão thiên gia, ngươi thực sự đùa cợt chúng ta!" Hắn cắn răng, ngực một bỗng có một cơn khó chịu nổi lên, thất thần quỳ rạp xuống phiến đá. Tương lai phải làm sao bây giờ? Mộ Dung Cảnh muốn buông tay? Không! Hay là, hắn nghĩ muốn thành toàn cho Sơ Tuyết?
Vậy còn chính hắn tgì sao? Có phải cũng có thể buông tay sao?!
Đôi mắt đen nhuộm vẻ đau đớn sâu sắc, Mộ Dung Cảnh hiện tại nhìn đến bức họa này, tâm tình sẽ như thế nào?
Suy nghĩ của A Lạc hoàn toàn hỗn loạn.
Trước đây, hắn đã từng sớm nghĩ muốn buông tay, chỉ là thành toàn cho đối tượng là Mộ Dung Cảnh, mà không phải SơTuyết! Đó là bởi vì tâm ý của Tố Nhi, người trong lòng nàng là Mộ Dung Cảnh, không phải Sơ Tuyết … Chỉ là hiện tại thì sao? Hắn và Sơ Tuyết mỗi ngày đều ở chung một chỗ, lại tình cảnh gì? Không phải! Đúng nhất thì người nên thấy những bức họa này, không phải Mộ Dung Cảnh, cũng không phải hắn, mà là Tố Nhi! …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!