Chương 91: (Vô Đề)

Tô Mật ghé vào cửa sổ xe, nhìn Đại thẩm thẩm đang bước thêm vài bước, thôn Xuân Hà càng lúc càng nhỏ, xe ngựa tiến vào đường núi, cuối cùng thì thôn xóm cũng biến mất, Tô Mật lập tức rơi nước mắt, gió tuyết thổi mạnh vừa lạnh vừa rát. Lan Cửu vươn tay kéo Tô Mật rời khỏi cửa sổ, sau đó đóng chặt cửa sổ lại.

Lò sưởi trong xe ấm áp, Tô Mật vùi mình trong chăn lông, ôm đầu gối, lẳng lặng khóc.

Lan Cửu cũng không khuyên nhủ gì, mà chỉ vỗ vai nàng trấn an, hắn nghiêng người rót trà vì nàng khóc xong sẽ đau rát cổ họng. Nước trà hơi nóng, Lan Cửu đợi một lát cho trà nguội bớt rồi quay người lại, Tô Mật đang hít hít mũi, đôi mắt hạnh đỏ ửng nhưng nước mắt đã ngừng chảy.

Hắn kinh ngạc nhíu mày: "Hết khóc nhanh như vậy sao?" Nhanh như vậy đã khóc xong, không giống con người được làm bằng nước như nàng chút nào.

Chẳng lẽ ngươi muốn ta khóc quài luôn hay sao?

Tô Mật trừng Lan Cửu với đôi mắt đỏ bừng, vươn tay giật chén trà trong tay hắn, nhấp một ngụm nhỏ. Tô Mật không để ý đến hắn, hắn càng hào hứng, khom người nhích lại gần, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, giọng nói hơi trầm: "Sao lại nín khóc nhanh như vậy?" Tô Mật ra vẻ hờn giận Lan Cửu, hắn càng nhích lại gần hơn, gần như hai chóp mũi đã chạm vào nhau.

Không cho hắn một đáp án, hắn sẽ không tránh ra.

Giằng co một hồi, Tô Mật là người nhượng bộ.

Nàng mấp máy môi, nhỏ giọng: "Thẩm Thẩm nói ta là đại cô nương rồi, không thể tùy hứng được..."

Đại cô nương?

Lan Cửu nhướng mày, nhìn vào chỗ nào đó dưới cổ và trên bụng, trong xe ấm áp nên Tô Mật chỉ mặc bộ y phục mỏng màu xanh nhạt, đai mỏng quấn quanh làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh của nàng, còn có nơi nào đó càng nổi bật hơn.

"Ừm."

Hắn gật đầu chắc chắn.

"... Quả thật đại(lớn)."

Tô Mật vẫn đang nghĩ đến Đại thẩm thẩm nên không có nhìn Lan Cửu, nghe hắn nói vậy nàng nhíu mày, thấy lạ lạ chỗ nào đó? Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Lan Cửu đang nhìn chằm chằm chỗ nào đó, nàng cúi đầu nhìn, sau đó trừng mắt, dùng hai tay che mặt, lùi vào vách xe.

"Lưu manh!"

Vân Mặc đi bên cạnh xe giật mình, sau đó kéo dây cương đi xa xe một chút.

Nhìn vào đôi mắt to tròn của Tô Mật, vì phẫn nộ và ngượng ngùng nên mắt nàng đầy hơi nước, Lan Cửu cúi người, nàng ngửi được mùi long diên hương thoang thoảng, hắn nhếch môi một cách vô lại: "Lưu manh chỗ nào, hửm?"

"Đi ra đi!"

Tô Mật vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của Lan Cửu ra xa.

Hắn giơ tay chụp lấy tay nàng một cách dễ dàng, sau đó ôm nàng vào lòng, cúi đầu cắn vành tai trắng nõn của Tô Mật: "... Nàng hết chưa?" Vành tai nàng nhột nhạt vì bị cắn: "Vẫn chưa!" Nàng chụp lấy cái tay đang định mở đai lưng mình.

"Nói dối..."

"Nàng chỉ đến tháng bốn ngày, bây giờ đã bảy ngày rồi mà vẫn chưa hết sao?"

"Nói dối sẽ phải trả giá đấy!"

Vừa dứt lời, đai lưng của nàng đã bị Lan Cửu cởi ra.

Mây đỏ phủ đầy mặt Tô Mật, nhìn tên Lan Cửu háo sắc, nàng sắp khóc đến nơi.

"Chúng ta đang ở bên ngoài mà, bọn họ... Bọn họ sẽ nghe thấy mất!"

Lan Cửu dừng lại, cao giọng.

"Bọn họ sẽ không nghe thấy."

Vân Mặc đã đi xa khoảng ba mét: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!