Tuấn mã đạp lên băng vọt vào núi rừng phía trước, Lan Cửu cong người ngồi trên tuấn mã, áo bào màu đen tung bay trong gió tuyết, tiếng lộc cộc của vó ngực nhanh chóng biến mất hút vào rừng núi. Ngay sau đó là một loạt tiếng vó ngựa nữa, Vân Mặc đang cắn răng đuổi theo Lan Cửu.
Chú tuấn mã màu đỏ rượu cất vó nhảy qua khe băng, chỉ là lúc rơi xuống chân trước bị trượt, Vân Mặc cắn răng khống chế dây cương, xốc nảy mấy lần mới miễn cưỡng ngồi vững, sau đó hắn lập tức giơ roi, đuổi theo dấu chân ngựa dưới tuyết trắng phía trước.
Rốt cuộc Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy chứ!
Hiện tại tuyết rơi nhiều, đường đóng băng hết cả, sông nhỏ bên ngoài thôn Xuân Hà đã bị đông cứng cho nên mới dùng xe ngựa. Người muốn cưỡi ngựa liền cưỡi, đường dễ không đi, lại chui vào trong rừng sâu lạnh lẽo, ngựa Hoàng thượng tốt, kĩ thuật của người cũng tốt, hiển nhiên là như giẫm lên đất bằng phẵng nhưng mà hắn không theo kịp đâu!
Nếu ngựa không để lại dấu chân trên tuyết thì Vân Mặc đã lạc mất Lan Cửu rồi.
Hắn vừa cắn răng vừa đuổi theo.
Giận dỗi Tô cô nương cũng không cần trút giận như vậy chứ!
Vân Mặc vừa giận vừa lạnh, tuyết táp vào mặt sắp không mở mắt được nữa rồi. Hắn chợt nhìn thấy bóng lưng màu đen ở phía trước, dáng người đó vẫn to lớn cao ngạo trong màn tuyết, không phải Lan Cửu thì còn ai nữa? Hoàng thượng dừng lại rồi? Vân Mặc mừng thầm trong lòng, vội giơ roi đuổi đến, đến trước mặt Lan Cửu, hắn định mở miệng nói.
Lan Cửu giơ tay ra hiệu, bình tĩnh nhìn về một phía.
Vân Mặc nhìn theo tầm mắt hắn, con ngươi lập tức co rút, trong rừng có cả một đàn sói đang ẩn hiện, đây là bọn sói hung ác, đang là mùa đông nên chúng rất đói, bọn chúng đã đi đến gần hơn, Vân Mặc đếm rồi nói nhỏ: "Có khoảng tám con." Chỉ có tám con mà thôi, mặc dù là sói đói nhưng Vân Mặc cũng không thèm để vào mắt.
Nhưng mà…
Hắn thấp giọng hỏi: "Theo như tính toán thì có lẽ Tô cô nương cũng sắp đến đi ra khỏi con đường phía Tây rồi, đánh hay là lui?"
Lan Cửu và Vân Mặc rong ruổi trong rừng, đám người Tô Mật thì lại đi theo đường thẳng, mặc dù Tô Mật luôn đi trong rừng nhưng chỉ cần mười lăm phút là đến được chỗ nàng, chỉ là hiện tại gặp phải đàn sói nên chắc tốn thêm chút thời gian.
Lan Cửu không nói gì, tháo bao đựng tên ra khỏi lưng ngựa.
Cây cung dài bị kéo thành hình bán nguyệt, chỉa vào con sói đầu đàn.
…
Đi ra khỏi con đường phía Tây, Phúc Thuận nhìn vào rừng cây bên cạnh, rừng rậm tĩnh mịch, không hề có bóng dáng của Lan Cửu và Vân Mặc, Phúc Thuận ngẫm nghĩ rồi giơ tay, cao giọng: "Nghỉ ngơi tại chỗ!"
Sao Hoàng thượng và Vân thị vệ còn chưa đến nữa?
Phúc Thuận vừa dứt lời, hai hàng thị vệ sau lưng xuống ngựa nghỉ ngơi, đám thị vệ vây chặt chiếc xe ngựa màn gấm. Hoàng thượng và Vân Mặc không xuất hiện, y cũng không hề lo lắng, chắc là chạy hăng quá nên nhất thời quên mất thôi, Phúc Thuận cực kỳ tin tưởng thân thủ của hai người kia nên không cần lo lắng cho sự an toàn của họ.
Y xuống ngựa, vội vàng đi hỏi xem Tô Mật có cần gì không.
Lần này ra ngoài, mặc dù có thị vệ đi theo nhưng đám thị vệ không mặc y phục trong cung. Phúc Thuận hỏi thăm thì biết Tô Mật vẫn ổn, y khom lưng lui sang bên cạnh hoạt động chân tay một lát, trời lạnh đông cứng hết cả người!
Vân Noãn: "Phúc công công."
Phúc Thuận quay đầu, chưa kịp lên tiếng thì Vân Noãn đã hếch cằm ra hiệu, y nhìn theo thì lập tức nhìn thấy một thân y phục màu đen, Hoàng thượng! Phúc Thuận sáng mắt, vui vẻ chạy đến.
"Hơ!"
Y vừa bước đến đã sợ hãi lui về sau, giọng run run: "Hoàng... Hoàng thượng?"
Lan Cửu giơ xác con sói ra trước mặt Phúc Thuận, con sói này cực lớn, dù mùa đông khắc nghiệt nhưng lông vẫn rất đẹp, nó bị bắn vào mắt nên chết, da lông không bị tổn thương chút nào, Phúc Thuận nhìn xác con sói với đôi mắt sáng như sao, nuốt nước miếng nịnh nọt: "Tài nghệ bắn cung của Hoàng thượng thật tuyệt!"
Lan Cửu thận trọng gật đầu.
Sau đó hếch cằm về phía xe ngựa.
Phúc Thuận chớp chơp mắt, khó tin: "Hoàng thượng muốn đưa cái xác này cho Tô cô nương sao?"
Lan Cửu gật đầu chắc chắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!