Cuối cùng Tô Mật cũng không nén được, nàng nhìn về phía xa xa, nhìn thấy người được cả đám người vây quanh, chân mày nhướng cao, chính là nàng ta.
Chính là người được vây ở giữa đã cười Kỷ Ngọc Ảnh khi nãy, là người có dã tâm hiện rõ qua ánh mắt khiến người khác khó chịu.
Cô nương kia còn chẳng biết ẩn giấu như Kỷ Ngọc Thiền.
Tô Mật lập tức thu tầm mắt lại.
Kéo Kỷ Ngọc Ảnh, nhẹ giọng nói: "Khó mà biết là thật hay giả, dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta, về thôi!" Tô Mật thấy nàng ấy rất hăng hái, còn tưởng rằng sẽ ra sức khuyên nàng một hồi, nào ngờ nàng ấy gật đầu không chút do dự, Tô Mật kinh ngạc, Kỷ Ngọc Ảnh nói: "Nhất định chuyện này là giả!"
Tô Mật: "Tại sao?"
Kỷ Ngọc Ảnh nói: "Nhìn nàng ta khá nhã nhặn nhưng lại khiến người khác không thoải mái."
Dừng một chút, nàng ấy thấp giọng nói: "Không như tỷ đây, nếu hoàng thượng thích kiểu người này, ở kinh thành có biết bao là quý nữ được dốc tâm dạy dỗ như thế còn đến lượt nàng ta sao?"
Trực giác rất nhạy bén.
Nàng cười nói: "Vậy chúng ta về thôi."
Kỷ Ngọc Ảnh: "Vâng!"
Hai tỷ muội dắt tay nhau đi ra ngoài nhưng rốt cuộc vẫn không thể đi. Bởi vì đến cửa liền nhìn thấy một cô nương mặc y phục vàng kim, đầu cài trâm vàng phượng hoàng, dung mạo không được xem là xuất sắc nhưng nhìn chung khiến người khác cảm thấy thân thiết, người đó nhìn thấy Tô Mật cũng ngẩn ra.
Nàng ấy nhón chân nhìn phía sau một vòng.
Sau đó nở nụ cười tươi, giọng lanh lảnh như chuông vang.
"Đây là hai vị cô nương của Kỷ gia đúng không?"
Tô Mật chưa kịp nói ra thân phận, người phía sau đã xông đến, cung kính hành lễ: "Tham kiến Phúc Ninh quận chúa." Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh thấy vậy cũng vội vàng khom người hành lễ: "Kỷ Ngọc Ảnh, Tô Mật, tham kiến quận chúa." Phúc Ninh cười tiến đến đỡ hai người họ dậy, nói: "Bên ngoài không cần đa lễ vậy đâu, mọi người đều vui vẻ là được."
Mỗi tay đỡ một người.
"Sao hai người định rời đi vậy, những thứ ở đây không hợp ý sao?"
Hai người còn chưa trả lời, nàng ấy đã nói tiếp: "Chỗ ta có rất nhiều, nếu như không thích những thứ ở đây, vậy đến chỗ ta ngồi chút đi?"
Nhiệt tình hào phóng, tràn ngập thành ý.
Tô Mật không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Kỷ Ngọc Ảnh, nàng là khách được mời sao dám vượt mặt chủ nhân? Kỷ Ngọc Ảnh bị dáng vẻ thân thiết của Phúc Ninh hù dọa nhưng nhìn thấy ánh mắt ôn hòa khích lệ của Tô Mật, nghĩ đến chuyện tổ mẫu vẫn luôn muốn nàng có thể lớn gan một chút, nàng lấy hết dũng khí mỉm cười với Phúc Ninh.
"Tác phẩm của Chử sư phụ được người người săn đón, sao có thể không thích được ạ?"
Giọng nói rất vững vàng nhưng Phúc Ninh đứng sát bên cạnh vẫn có thể nhìn ra sự thiếu tự tin trong mắt Kỷ Ngọc Ảnh, bất giác thầm thấy buồn cười, đệ đệ xuất sắc như thế, gan tỷ tỷ chỉ nhỏ thế này thôi sao? Chỉ là cũng chẳng sao, nhát gan thì nhát gan, dù gì đi nữa đại ca chỉ bảo nàng để tâm đến Kỷ gia hơn mà thôi.
Chung quy nhát gan vẫn tốt hơn nịnh nọt, có một số người dai như đỉa vậy, ghét đến nỗi tránh cũng không tránh được.
Nghĩ đến đây, nàng càng cười tươi, nắm lấy tay Kỷ Ngọc Ảnh: "Nếu vậy thì theo ta xem thử chút đi." Đương nhiên Phúc Ninh cũng không quên Tô Mật, nàng nhìn rõ sự ra hiệu vừa rồi của Tô Mật với Kỷ Ngọc Ảnh, hiển nhiên Tô Mật mới là người quyết định, hơn nữa tuổi của Tô Mật cũng xấp xỉ Kỷ Ninh.
Nghĩ đến lời của đại ca, Kỷ Ninh là nam nhi xuất sắc nhất của Kỷ gia hơn trăm năm qua.
Nếu vậy, rất có thể tương lai vị này sẽ trở thành nàng dâu của Kỷ Ninh nhỉ?
Cẩn thận nhìn lại Tô Mật, mi mắt vô cùng xuất sắc, lúc làm khó người khác cũng không để lộ vẻ kiêu căng, một cô nương dịu dàng như nước, vừa nhìn đã có cảm tình, đại ca luôn nói nàng là một con khỉ ngang ngược, Phúc Ninh cũng tự cho là vậy, đã là tính tình thì khó mà sửa đổi, lúc nhìn thấy cô nương dịu dàng sẽ dễ nảy sinh hảo cảm.
Bản thân không thay đổi được, vậy nhìn người khác là tốt rồi.
Trực tiếp nắm lấy tay Tô Mật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!