Lan Cửu có việc nhất định phải trở về cung, đầu giờ thân Tô Mật cũng trở về Kỷ gia, các nữ quyến đều đến chùa Hộ Quốc dâng hương, đa số các nha hoàn đều đi theo cả, chỉ còn lại một vài tiểu nha đầu chẳng bước ra khỏi cửa vui đùa, mà lại lười biến ngủ gà ngủ gật trong phòng, Tô Mật nhẹ nhàng bước chân trở về viện.
Không biết tiểu nha đầu đứng ở cửa đã chạy đi đâu, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của hai ma ma, bốn người Xuân Hạ Thu Đông đang ngồi thêu thùa, nhìn thấy Tô Mật trở về liền luống cuống thả đồ trong tay xuống: "Sao cô nương lại chỉ về một mình vậy?" Vừa hỏi vừa tiến đến.
Tô Mật đáp: "Ta có chút việc nên về trước."
Thay áo, lau mặt, dâng trà, bốn nha hoàn nhanh chóng chăm sóc cho Tô Mật. Sau khi xong chuyện, Tô Mật nói với họ mấy câu về chuyện trong nhà, họ nên làm gì thì trở về làm cái đó, nàng ngồi trước bàn đọc sách, với tay lấy chiếc hộp ở ngăn thứ hai của giá sách ba tầng.
Mở ra, bên trong có đủ các màu sắc, nàng chọn màu trắng, sau đó dùng cọ chấm vào.
Bắt đầu vẽ tranh.
Thứ nàng vẽ chính là chú ngựa Tiểu Bạch, hiện nó còn khá nhỏ, tuy rằng Lan Cửu đã cho Tô Mật nhưng vẫn nên để nó ở lại trường ngựa, đợi nó hơn chút rồi đưa ra ngooài. Nghĩ đến tiểu tử xinh đẹp đó, Tô Mật mỉm cười chấm bút. Nàng yên tĩnh vẽ tranh, Xuân Hạ Thu Đông cũng lẳng lặng bên ngoài phòng.
Trừ tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên trước hiên, cả trang viện an tĩnh như tranh vẽ.
Lúc Kỷ Ninh lẳng lặng đi vào bên trong, Xuân Lan khẽ hô lên một tiếng, Kỷ Ninh giương mắt nhìn, ánh mắt dịu dàng thoáng trầm xuống, bốn người Xuân Hạ Thu Đông tiếp tục cúi đầu. Kỷ Ninh nghiêng đầu nhìn vào bên trong, Tô Mật đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, khuôn mặt trắng trẻo nhu hòa vô cùng chăm chú, bút trong tay không ngừng lay động, khóe miệng nàng mang chút ý cười.
Thoáng chần chừ, sau đó nhấc chân tiến đến.
…
Trên tờ giấy là chú ngựa con đang chạy nhảy, đầu bút khẽ chuyển động chỗ đôi mắt nó, đôi mắt vừa mang vẻ hiếu kỳ vừa đáng yêu. Tô Mật đặt bút xuống, nàng còn chưa kịp ngắm kỹ lại, bên tai đã vang lên giọng nói trong trẻo: "Vẽ không tệ."
Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Kỷ Ninh.
Hắn, hiếm khi thấy hắn mặc xiêm áo màu đỏ như thế này.
Trước giờ Kỷ Ninh thường mặc y phục có màu đen, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất chững chạc. Vậy mà hiện tại, hắn khoác lên người bộ y phục màu đỏ, khuôn mặt non trẻ, vô cùng tinh xảo nhưng không hề có vẻ nữ tính. Đôi mắt Tô Mật đầy ý khen ngợi, nhìn chốc lát sau đó mới nói: "Ngươi trở về từ quân doanh à?" Nói tiếp: "Lão phu nhân họ vẫn còn ở chùa Hộ Quốc."
Kỷ Ninh lẳng lặng nhìn Tô Mật, nghiêng đầu, chân mày khẽ nhếch.
"Không có gì muốn nói với ta sao?"
Nói gì chứ?
Tô Mật thấy hơi khó hiểu.
Nàng ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh, hắn cũng không thúc giục, đôi mắt rủ xuống, dung mạo tinh xảo lạnh lùng, phối hợp với màu sắc của y phục lại càng nổi bật hơn. Tô Mật biết đây là Kỷ Nhị Ninh, nàng quên nói gì với Kỷ Nhị Ninh rồi sao? Suy nghĩ chốc lát, đột nhiên nàng bừng tỉnh.
"Ngươi thích doanh trại không?"
Câu này cô đã hỏi Kỷ Ninh nhưng vẫn chưa hỏi Kỷ Nhị Ninh.
Mặt Kỷ Ninh không đổi sắc, nghiêm túc nhìn Tô Mật, chậm rãi nói: "Thích thì sao, còn không thích thì sao?"
Tô Mật: "Nếu ngươi thích đương nhiên ta sẽ mừng cho ngươi, nếu ngươi không thích ta xin tha giúp ngươi được không?" Nàng lập tức nghiêm túc bổ sung: "Nhưng mà nếu như ta đi cầu xin, có thể hậu quả sẽ hoàn toàn ngược lại."
Kỷ Ninh: …
Kỷ Ninh: "Cám ơn ngươi, tự ta cũng biết rõ chuyện này."
Liếc Tô Mật một cái, hắn vén vạt áo ngồi lên giường, đặt cùi chỏ ở tay vịn, nhìn chằm chằm Tô Mật, môi mỏng khẽ lay động: "Ta không vui."
Tô Mật chớp mắt một cái.
Cẩn thận hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Ngươi còn dám hỏi ta sao?'
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!