Chương 49: (Vô Đề)

Phía sau chùa Hộ Quốc kéo dài đến mấy viện tử, trong viện bạch tường thanh ngói, cổ thụ xum xuê, ngoài ra không còn gì khác. Tô Mật đứng bên ngoài viện, ngẩng đầu nhìn cây xanh trong viện, lá cây khẽ để lọt ánh nắng, mang cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Tô Mật nhìn hồi lâu, ánh mắt hơi đau mới hoàn hồn, mím môi, uất ức nhìn Lan Cửu đứng phía sau.

Lan Cửu vẫn không biến sắc, im lặng đứng sau Tô Mật.

Tô Mật nhìn rất lâu, không thấy Lan Cửu có động tĩnh gì, chỉ vững vàng đứng ở phía sau.

Ủ rũ cúi đầu bước đi. Tô Mật bước vào trong, Lan Cửu vẫn đi theo sau, ánh mặt trời bị hắn che lại phía sau lưng, thân ảnh cao lớn vững vàng bảo hộ cả người Tô Mật. Tô Mật cúi đầu, nhìn thấy bóng Lan Cửu vẫn thủy chung che chắn cả người mình, tâm tình xao động bỗng trở nên an ổn.

Bước theo ánh nắng, đi đến trước cửa.

Bùi Trạch đưa lưng về phía sau, ngồi bệt, hướng về phía trước, trước hắn là pho tượng Phật, khuôn mặt hiền lành, hai bên là hương đàn hương quanh quẩn. Xung quanh bày biện đơn giản, ngoại trừ am Phật, chỉ có một bộ bàn ghế cùng đệm chăn. Tô Mật dừng mắt trên người Bùi Trạch, thấy hắn vận thanh y đơn giản, giày vải dính bụi, bỗng nhớ đến trước đây.

Nhớ đến năm đó lúc vào Bùi phủ.

Lúc đó, mình tạm thời ở thư phòng của Bùi Trạch.

Lúc vừa vào Bùi gia, chỉ cảm thấy lời đồn đại là đúng, những đồ ăn, đồ dùng của Bùi gia, thậm chí là của hạ nhân, mình nhìn thấy đều không thể gọi tên, không dám nói một lời, sợ người ta nghe thấy sẽ cười nhạo. Ai ngờ lần đầu đến thư phòng của Bùi Trạch, vẫn là ngây ngốc.

Bùi gia khắp nơi đều là kim ngọc, nhưng thư phòng này không hề có gì, thậm chí là cột trụ ở hành lang cũng chưa sơn màu, cả thư phòng là màu gốc của gỗ, là mùi mộc hương thanh nhã. Lúc ấy mới nghĩ, Bùi gia sang trọng vậy, sao thư phòng công tử lại mộc mạc đến thế?

Quá mức kinh ngạc, liền thốt lên câu hỏi.

Tô Mật vẫn nhớ mãi ánh mắt khinh bỉ của người quét dọn ấy.

[Đây là cây lim ngàn năm không mục, hương gỗ không bao giờ tiêu tan, lại phòng được cả sâu bọ, bán ngươi đi cũng không mua nổi một mảnh đâu.]

Những lời còn lại, Tô Mật nhớ không nổi nữa, chỉ nhớ ánh mắt khinh miệt kia, càng nhìn càng khiến bản thân thấy thấp kém.

Chuyện như vậy, mỗi ngày đều xảy ra ở Bùi gia, thậm chí động tác lúc ăn cơm của nàng cũng bị người ta chế nhạo, bây giờ nhớ lại đã trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ sự cười nhạo, giễu cợt kia khiến nàng không dám ngẩng mắt nhìn ai.

Những gì xảy ra ở Bùi gia, nàng chỉ muốn hỏi một câu.

Sao lòng người lại rách nát đến thế?

Bùi Trạch lúc đó, đối với mình mà nói chính là cây gỗ trên sông, là cơ hội sống sót của nàng.

Đại công tử ôn nhu như ngọc, thanh nhã như trăng, tất cả Vân Xuyên đều biết.

Bị người ta đối xử thế nào nữa, chỉ cần nhìn Bùi Trạch là được an ủi. Hắn ôn nhu như vậy, chưa từng hạ nhục chính mình lần nào, luôn cười với mình, đối với Bùi Trạch, nàng tin tưởng tín nhiệm hết mực. Cho nên, lúc mình bị chính Bùi Trạch kéo đến chỗ Lan Triệt, chân tướng của ba năm nay mới dần hé mở, tất cả những gì gọi là tin tưởng, tín ngưỡng, đều bay đi hết.

Chỉ khi bị người ta hung hăng dẫm đạp, mới hiểu hết đạo lý này.

Nếu chủ tử không cho phép, sao hạ nhân dám làm bừa.

Lúc đó chính mình không hiểu, sao Bùi Trạch phải làm vậy với mình? Tại sao?

Câu hỏi này, mãi mãi không có đáp án............

Bùi Trạch đang ngồi niệm Phật bỗng dừng lại, chậm rãi xoay người, sao đó thấy Lan Cửu một thân huyền y lãnh đạm, hắn mím môi, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn người trước mắt. Đó là hoàng thượng, ngươi mau quỳ xuống vấn an, trong lòng nghĩ vậy, nhưng thân mình không nhúc nhích, chỉ nhìn cô nương nhỏ xinh kia.

Đó là cô nương xuất hiện trong hàng ngàn giấc mộng của hắn.

Là cô nương mà hắn muốn giết cũng không nỡ xuống tay.

Nàng đang nhìn mình, ánh mắt có buồn bã, trách cứ, có rất nhiều điều chính mình không nhìn ra. Không, nàng đừng nhìn ta như vậy, nàng đáng ra nên thích thú nhìn ta, rõ ràng trong mắt nàng chỉ có một mình ta!

Tô Mật hoàn hồn, giương mắt lên chạm phải hai mắt Bùi Trạch, cặp mắt kia ươn ướt, sớm mất đi nguyệt sắc, không thanh nhã nữa, ân ẩn điên cuồng. Tô Mật chưa từng nhìn thấy Bùi Trạch như vậy, hắn xưa nay đều thành thục, cao cao tại thượng nhìn xuống mình, từ khi nào, đã ngẩng lên nhìn mình?

Bước vào phòng, Tô Mật nghĩ rất nhiều, mình đã không còn là mình năm xưa nữa, thậm chí có thể đường hoàng hỏi hắn, sao năm đó lại làm vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!