Chương 46: (Vô Đề)

Trứng cuộn măng đông táo đỏ canh gà, bánh hoa hồng, đủ món ngon bày đầy một bàn. Tô Mật một tay cầm chén canh, miệng húp từng miếng nhỏ, món canh này được chế biến vô cùng tinh tế, vừa vào đến miệng đã lan tỏa một mùi thơm khác lạ.

Nhưng Tô Mật lại không hề đặt tâm tình vào bát cơm.

Hớp một ngụm, lại nhìn Lan Cửu đang ngồi đối diện.

Hớp một ngụm, nhìn một lần, mâu mắt nhảy nhót đến chính mình cũng không phát hiện ra.

Ồ.

Hôm nay hắn còn mang long bào đến đây à.

Tô Mật đương nhiên không phải là lần đầu tiên thấy Lan Cửu mặc long bào, nhưng mỗi lần như vậy lại không dám nhìn thẳng, hắn vốn đã uy nghiêm, lại khoác thêm long bào, lại càng thêm phần uy nghi, Tô Mật chỉ hận không thể trốn xa một chút, trốn xa lại muốn trốn xa hơn.

Hôm nay là lần đầu tiên nhìn kỹ dáng vẻ hắn mặc long bào. Huyền y nhẹ động, hoa văn vừa phức tạp lại tinh xảo vô cùng.

Tô Mật vừa nhìn vừa cảm thán.

May đẹp thật đấy.

Nhìn rồi lại nhìn, tầm mắt bắt đầu chuyển động loạn xạ.

Hai tay đặt ở eo sao lại đẹp thế chứ?

Tùy ý dựa người vào ghế, chân dài giãn ra, sao lại đẹp thế chứ?

Ánh sáng nhẹ hắt lên mày kiếm, lông mi dài đến vậy, đẹp chết mất thôi!

Hôm nay mới cảm nhận được, hóa ra Lan Cửu lại đẹp.....

Lan Cửu ngừng suy nghĩ, hoàn hồn ngẩng đầu lên liền phát hiện vật nhỏ vốn phải đang ăn cơm nay như đang lạc vào cõi thần tiên, si ngốc nhìn mình, hai gò má ửng đỏ, hơi nhích thân mình, đổi tư thế thoải mái, nhìn thẳng vào Tô Mật: "Ngắm đủ chưa?"

Hơi lạnh trong tiếng nói khiến Tô Mật lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đen láy của Lan Cửu.

Nơi đó, tựa như đang cười cười.

Tô Mật ngây ra.

Chính mình vừa rồi là ngắm Lan Cửu đến ngốc luôn sao? Trời ạ, xấu hổ chết mất, một người đã ngắm qua nhiều năm đến vậy, nay ngắm lại vẫn ngắm đến ngốc!!! Lập tức cúi đầu che mặt, không còn mặt mũi nào gặp người nữa! Lan Cửu thấy Tô Mật lại co rúm lại thành rùa nhỏ, tai đỏ hồng, Lan Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là vật nhỏ vừa ngây vừa ngốc.

Nhìn ra ngoài trời.

Mặt mày trầm xuống, đã là giờ Hợi rồi!

Nếu không phải vừa rồi bụng vật nhỏ kêu, còn không biết nàng ấy muộn vậy còn chưa ăn cơm, đến cơm còn không chịu ăn cho đàng hoàng!

Lan Cửu: "Ăn cơm!"

Sự tức giận ẩn trong lời nói khiến Tô Mật lập tức ngồi thẳng dậy, cầm lấy đũa, cũng không dám nhìn đông nhìn tây nữa, chuyên tâm ăn cơm. Lan Cửu nhìn nàng một hồi mới thu lại tầm mắt, lại chau mày suy nghĩ, bút ký đã gửi qua rồi, bên Diệu gia vẫn chưa có tin tức gì, nếu làm không ra, chuyện sau này phải giải quyết thế nào đây?

Lan Cửu đang suy tính, chợt nghe tiếng nhỏ giòn vang.

Ngước mắt nhìn sang, Tô Mật đã gác đũa, cúi đầu.

Lan Cửu: "Ăn xong rồi?"

Tô Mật im lặng, một khắc sau mới không tình nguyện lắm đáp một tiếng, chính là không nhìn Lan Cửu, miệng nhỏ uể oải. Lan Cửu cười cười, mắt phượng sáng lấp lánh, vậy nhỏ tức giận rồi? Đưa tay ra, thanh âm mang ý cười: "Qua đây." Tô Mật dây dưa một hồi mới chịu lê chân qua.

Cũng không nhận lấy tay Lan Cửu, chỉ đứng đơ một chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!