Chương 45: (Vô Đề)

Nước trong thì không có cá, thế thái nhân tình trăm năm nay, lão phu nhân cũng chưa từng vọng tưởng nhà mình ai cũng là người lương thiện, bà vẫn luôn nghĩ, chỉ cần nắm chắc phương hướng, Kỷ gia sẽ không sụp đổ, còn về những người kia, chỉ cần không quá đáng, sẽ nhắm mắt cho qua, vạn sự không cần quá tính toán làm gì.

Không ngờ là, vì mình không tính toán, nàng ta lại có thể làm ra chuyện điên rồ đó!

Lão phu nhân không trực tiếp tìm đại phu nhân, mà đợi Kỷ Minh Nhiên, đại lão gia, Kỷ Minh Nhiên.

Kỷ Minh Nhiên nhận được tin vội từ bên ngoài quay về, lúc bước vào chính viện của lão phu nhân, phát hiện tất cả hạ nhân đều im lặng, cả viện không tiếng động, dừng cước bộ, sau đó lại rất nhanh tiến vào bên trong. Lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên cao, môi khẽ nhếch, đôi mắt có chút mờ ảo nhưng vô cùng sắc bén nhìn Kỷ Minh Nhiên.

Kỷ Minh Nhiên tiến đến, vấn an: "Người vội gọi con quay về như vậy, là có chuyện gì sao?"

Lão phu nhân không trực tiếp nhắc đến, ngưng thần nhìn Kỷ Minh Nhiên. Đây chính là đứa con cả, hắn không yêu thích văn chương, cũng không xuất chúng, cũng không sao, Kỷ gia mỗi thế hệ chỉ có một người vào triều, nó yêu thích sông núi cũng được, chỉ là dù gì hắn cũng là con cả, vẫn nên biết quản lấy thê tử mình.

Ai ngờ, chuyện lại thành ra như vậy................

Cũng không nhắc đến, chỉ hỏi: "Năm sau Ngọc Ảnh cũng tròn mười lăm rồi, chuyện hôn sự của con bé, ngươi đã nghĩ đến chưa?"

Kỷ Minh Nhiên khó hiểu nhíu mày.

Bị lão phu nhân triệu hồi gấp, không khí trong viện nặng nề, Kỷ Minh Nhiên vốn tưởng tượng có chuyện không hay gì, cuối cùng lại hỏi Ngọc Ảnh? Đứa con gái này tính tình yếu đuối, tuy là cha con, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều. Trong lòng suy nghĩ lung tung, nhưng Kỷ Minh Nhiên vẫn rất nhanh đáp lại.

"Chuyện của Ngọc Thiền còn chưa định đến, sao mẫu thân lại hỏi đến Ngọc Ảnh?"

Lão phu nhân nhìn Kỷ Minh Nhiên, thấy vẻ khó hiểu của hắn, quả nhiên là không biết chuyên, cơn giận rốt cục cũng bạo phát! Ngươi không để tâm chuyện khác thì thôi, nhưng chuyện của đại phòng ngươi cũng không cần biết?! Đập lên tay vịn ba tiếng: "Nếu ta không hỏi nó, chắc Ngọc Ảnh đã bị người ta bán đi rồi!"

Kỷ Minh Nhiên cả kinh.

"Mẫu thân lời này ý gì?!"

Lão phu nhân kể hết sự tình một lần, Kỷ Minh Nhiên nghe xong lập tức kinh hoảng không thốt nên lời, ngây ngốc nhìn lão phu nhân. Lão phu nhân tức tối không nhịn được: "Nếu không phải hôm nay con bé bị bức quá mới đến tìm ta, ta còn không biết đám người đó còn nghĩ ra gì nữa."

"Kỷ gia từ lúc nào đã phải bán con gái để cầu vinh rồi hả?!"

Lão phu nhân lập tức đứng dậy, nhìn Kỷ Minh Nhiên, lạnh lùng nói: "Lần này ta không phạt ả là để lại thể diện cho ngươi, ngươi là trưởng tử đại phòng, nó là vợ ngươi, Ngọc Thiền, Ngọc Ảnh là con gái ngươi, chuyện này ngươi tư xử lý đi." Dừng lại một chút, mâu mắt càng đáng sợ hơn: "Nếu ngươi không xử lý được ác phụ này, ngươi, cả đại phòng nữa, đừng trách ta tống tất cả các ngươi khỏi phủ!"

Sau khi Kỷ Ngọc Ảnh rời đi, Tô Mật ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn hàng dương liễu xa xa cùng hồ sen, suy nghĩ thật loạn. Lan Cửu đêm nay có đến hay không? Hắn còn tức giận không? Hắn nói là ba tháng, không phải ba tháng sau mới đến chứ? Còn có cái kia, cái kia..... còn đau không?

Tô Mật càng nghĩ càng loạn, mong ngóng đêm đến nhanh hơn một chút, lại không muốn trời cứ như vậy tối đi.

Tô Mật tâm tình loạn đến mất tâm, mặt trời cũng tự nhiên mà lặn, Tô Mật nhìn trời chiều, lửa đỏ tắt dần trong ánh mắt, tâm tư phức tạp lập tức trở nên trống rỗng. Xuân Lan im lặng tiến vào, thấy Tô Mật ngây ngốc nhìn xa xăm, chau mày, cô nương làm sao vậy?

Đã ngây ngốc trong phòng cả một ngày rồi.

Chỉ là Xuân Lan vốn không quá thân thiết với Tô Mật, cô nương này rất dễ hầu hạ, người cũng nhẹ nhàng ôn nhu, không nhất thiết lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh, do vậy cũng không dám tự tiện hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: "Cô nương, nên sửa soạn rồi, sắp phải đến chỗ lão phu nhân dùng cơm tối." Tô Mật quay đầu đáp lại một tiếng.

Ai ngờ vừa tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đến chỗ lão phu nhân, liền có người mang cơm đến, ma ma mang cơm đến nói: "Lão phu nhân hôm nay không khỏe, mọi người đều ăn ở trong phòng, cũng không cần sang thỉnh an nữa." Lão phu nhân có chuyện gì sao? Tô Mật vội hỏi: "Ma ma có biết lão phu nhân làm sao không?"

Ma ma lắc đầu: "Không rõ nữa."

Lão phu nhân rất tốt với Tô Mật, Tô Mật đương nhiên lo lắng cho lão phu nhân, ngay cả cơm chiều cũng không dùng, trực tiếp đến chỗ lão phu nhân. Người trong viện không ai dám cản Tô Mật, Tô Mật không khó tiến vào được trong phòng, sau đó thấy lão phu nhân nằm trên giường, tóc tai bừa bộn, nếp nhăn ngày càng sâu, cả người như già nua hơn hẳn.

Lòng chua xót bước qua.

"Người sao vậy?"

Thấy vẻ lo lắng trên mặt Tô Mật, lão phu nhân vội nói: "Ta không sao, chỉ là tâm tình không tốt, con không cần lo." Thần tình tuy già nua nhưng lời nói có khí lực, hẳn không phải do ốm yếu, Tô Mật nhẹ thở ra, ngồi bên giường: "Là vì chuyện của Ngọc Ảnh sao?"

Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh thân thiết, nàng biết chuyện, lão phu nhân cũng không ngạc nhiên.

Gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!