Chương 42: (Vô Đề)

Lan Cửu không nói nữa, nhưng Tô Mật đang cúi đầu cũng thừa biết hắn đang một mực nhìn mình. Nếu không phải vì bảo vệ Kỷ gia, mình sẽ nói mấy lời xấu hổ như vậy chắc?! Tô Mật vừa giận vừa tức, rất lâu sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lan Cửu, mày liễu vừa nhấc, đã không còn hình bóng nam nhân cao lớn kia nữa.

Xoa xoa đôi chân đã muốn nhũn đi, đứng dậy, chầm chậm bước vào phòng.

Trời một màu mực, nến trong phòng đã sáng. Tô Mật mấy hôm nay đều chăng đèn đọc sách, lão phu nhân liền tìm loại nến ánh sáng trong suốt đến cho nàng, ánh đèn cực sáng, chiếu rõ bàn tay của Lan Cửu, cổ tay áo tinh xảo, góc nghiêng hoàn mỹ, hắn đang cúi đầu ngưng thần đọc sách, Tô Mật lại bước mấy bước nữa, hắn đang đọc bút ký của nương.

Bóng dáng Lan Cửu đọc sách thâu đêm này, Tô Mật rất quen thuộc.

Ngày trước ở trong cung, thường cứ thấy bộ dạng này của hắn đi vào giấc ngủ.

Khẽ mím môi, chau mày.

Bút ký của a nương, sao ngươi lại xem nghiêm túc vậy? Tô Mật đứng cách bàn ba bước, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Lan Cửu, chợt có ý nghĩ.

[Hơn nữa không nói về hắn, nói hậu cung đi, hắn là thiên tử, là nhất quốc chi quân, hậu cung không đếm xuể, con lại tính tình yếu đuối, sợ là vào cung không đến hai ngày đã bị người ta róc xương, ta không muốn con giống mẹ con, vui vẻ nhập cung, cuối cùng, đến thi hài con bé ta cũng không tìm về được.]

Lời lão phu nhân vừa nói, đột nhiên tiến vào lòng nàng.

Hậu cung ba nghìn, đủ mưu mô gian trá.

Tô Mật mím môi.

Năm đó tháng đầu tiên vào cung, quả thật có mấy phi tử đến tìm mình giở trò, nhưng cũng chỉ là dùng ngôn ngữ tranh giành, có lẽ các nàng ấy từng động thủ, nhưng mình lại không hề biết. Sau đó, ở trong cung đến bảy năm, nhưng đến một phi tử cũng không thấy mặt.

Căn bản không có tranh đấu gì.

Hơn nữa, vào cung bảy năm, mỗi ngày đều ở bên cạnh Lan Cửu.

Lúc đó mình đã nghĩ gì? Đã nghĩ cứ vậy qua đi, nghĩ đừng chọc vào nam nhân này khiến hắn chán ghét, nghĩ những ngày này cũng an yên trôi qua vậy càng tốt. Thói quen quả là thứ đáng sợ, một nam nhân lúc nóng lúc lạnh, bình thường không hiểu hắn đang nghĩ gì, nhưng hắn cứ vậy ở bên ngươi bảy năm, ngươi chưa từng nghĩ là tại vì sao ư?

Tô Mật trầm mặc rất lâu, ánh sáng khắc bóng dáng nhỏ nhắn của nàng lên bàn, Lan Cửu hoàn hồn, ngẩng đầu, sau đó thấy cô nương nhỏ của hắn đã ở trước bàn, sóng mắt như có thủy khí, mờ mịt lại bất lực, đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Mật, bóng dáng cao lớn phủ lấy bóng dáng nhỏ bé của nàng.

Ánh nến bị Lan Cửu chặn lại sau người, tầm mắt trở nên tối đi, Tô Mật hoàn hồn.

Trước mắt là lồng ngực Lan Cửu, đường cong cơ thể rõ ràng, đầu ngón tay Tô Mật run rẩy, nhớ lại lúc được ôm lấy trong lòng ngực nóng rực của hắn, lại ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt trầm ngâm của nam nhân.

Lập tức thu hồi tầm mắt.

Cư nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa.

Cúi đầu, thanh âm rất nhẹ: "Ta quấy rầy đến chàng rồi?"

Lan Cửu đưa tay, bàn tay nhẹ nâng cằm Tô Mật lên, khiến nàng ngửa đầu, khom người, ghé sát vào:

"Đang nghĩ gì?" Tô Mật chớp lại chớp mắt, cũng không nhìn tay Lan Cửu: "Không nghĩ gì hết." Lan Cửu lại ghé sát hơn, dế dàng ngửi thấy Long Tiên hương quanh quẩn bên chóp mũi, cúi đầu đinh ninh: "Nói dối."

Tô Mật thẹn quá hóa giận, trừng mắt liếc Lan Cửu một cái.

Sau đó tầm mắt bị kiềm hãm, phát hiện người đó đã ghé vào rất sát, khoảng cách không đến một ngón tay, Tô Mật nhìn môi hắn, môi mỏng nhưng rất mềm, đều nói nam nhân môi mỏng thường vô tình, vậy còn Lan Cửu? Hắn vô tình sao? Tô Mật không cho là thế.

"Ô."

Môi mỏng trực tiếp phủ xuống, Tô Mật kinh ngạc nhìn Lan Cửu.

Chóp mũi ghé sát chóp mũi, môi kề môi, Lan Cửu liếc mắt, mâu phượng như nguyệt, rất đen lại rất sáng. Cánh tay dài chế trụ ôm cả người Tô Mật vào lòng, thanh âm mang theo vui vẻ: "Nhìn nàng giống như đang rất muốn hôn trẫm." Nói là [giống như], nhưng trong ánh mắt là vẻ khẳng định.

Tô Mật lại thẹn thùng.

"Sao có thể chứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!