Chương 38: (Vô Đề)

Đã vào giữa hè, Tô Mật nghe tiếng ve, hoàn hồn rời khỏi sách, ngẩng đầu, xoa xoa hai vai mỏi nhừ, ngày thứ hai đến Kỷ gia, Kỷ Ninh đã gửi những gì nương để lại qua chỗ nàng, mấy thùng sách cổ kia, một nửa đã là bút ký nghiên cứu của Tô Tinh Nguyệt, Tô Mật xem đến say sưa quên ăn quên ngủ.

Lúc này đã là giờ Ngọ, Hạ Hà Thu Cúc Đông Mai ba người gật gà gật gù, tiểu nha đầu bên ngoài cũng đã ngủ gật. Tô Mật ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn về phong cảnh phía xa, phòng ở này nằm bên hồ, ngoài cửa sổ dương liễu buông xuống, ân ẩn nhìn thấy cảnh sắc bên hồ.

Đó là hồ Thủy Tiên.

Nói là hồ, nhưng còn lớn hơn cả hồ bình thường, mấy con thuyền đỗ cũng không hết, cả mặt hồ đều là sen.

Nói đến sen, Tô Mật lại nghĩ đến Lan Cửu.

Mình đã ở Kỷ gia được mười ngày có lẻ, vì chậu bách hợp đó, tâm trạng hỗn loạn đến mấy ngày, kết quả Lan Cửu bặt vô âm tín, hắn rõ ràng biết mình ở Kỷ gia, tặng chậu hoa đến rồi án binh bất động, hắn muốn làm gì đây?

Ve càng kêu, lòng nàng càng u sầu.

Tiểu nha đầu gian ngoài đã ngủ say, Kỷ Ngọc Ảnh im lặng vén rèm đi vào, rón rén bước qua từng nha hoàn, cật lực nhẹ nhàng bước qua bốn tấm bình phong mới thấy được Tô Mật, nàng đang ngồi bên cửa sổ xuất thần, tay chống cằm, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nói.

Gần hơn nữa, lại thấy mày nàng nhẹ chau lại, hai mắt vô thần.

Nhẹ cười bước đến, lại nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân đối với tỷ còn tốt hơn đối với chúng ta, đến Tiểu Thất cũng không so được với tỷ, tỷ đang buồn chuyện gì, nhớ nhà sao?"

Đây là lời thực lòng.

Tuy Tô Mật chỉ là khách tạm trú nhưng những gì nàng dùng đều ngang hàng với lão phu nhân, lão phu nhân bên đó, không phải là Ninh ma mà thì chính là Lưu Huỳnh, hai người này một ngày chạy mấy vòng quanh viện là ít, hai người này là ai chứ? Một người là người từ nhỏ đã hầu hạ lão phu nhân, một người là nha đầu lão phu nhân yêu thích nhất.

Lão phu nhân phái người như vậy, trong nhà từ trên xuống dưới không ai dám làm phiền Tô Mật, chủ tử còn như thế, hạ nhân chẳng cần phải nói nữa.

Nghe tiếng Ngọc Ảnh, Tô Mật mỉm cười quay đầu, cũng không đáp lời nàng, chỉ nói: "Đang là giờ nghỉ trưa, muội đến đây làm gì?" Kỷ Ngọc Ảnh nói: "Muội không có thói quen ngủ trưa, nếu ngủ trưa thì tối sẽ không ngủ được nữa."

Có lẽ do hai người tính cách có phần giống nhau, vừa đến đã xây dựng mối quan hê tốt.

Ngọc Ảnh nói: "Đang là đầu hạ, trời cũng không đến nỗi nắng, muội mới ra ngoài đi dạo, trùng hợp đi qua chỗ tỷ, nên qua thăm luôn." Không đợi Tô Mật đáp lại, đôi mắt ánh lên vẻ mong đợi, thanh âm cũng muốn nhảy nhót: "Lúc muội đến đây, hoa sen bên hồ nở hết rồi, nhân lúc đang an tĩnh, chúng ta ra hồ chơi một chút được không?"

Đi ngắm hồ sen?

Tô Mật chỉ muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Ngọc Ảnh lại không nỡ mở lại, nàng còn nhát hơn mình, lời nói không hề có trọng lực trong phủ, đám hạ nhân còn thường thất lễ với nàng. Nghĩ một hồi, gật đầu, Kỷ Ngọc Ảnh cười cong cả mắt, từ trước đến nay dung mạo luôn có chút bạc nhược, nay ánh mắt cũng trở nên rực rỡ.

Thấy nàng vui như vậy, Tô Mật cũng cười, đứng dậy, hai người lại im lặng rời khỏi phòng.

Hồ Thủy Tiên vốn đã rất thơm, hai người đi dọc bên hồ, đúng như lời Ngọc Ảnh, hoa sen đã nở hết, mùi hương tỏa bốn phía, đứng bên hồ nhìn cánh hoa phô sắc, gió hạ nhẹ thổi, mang đến một cảm giác không hề khô nóng mà chính là mùi hương của cánh sen.

Tô Mật dừng mắt trước bông sen hồng, có chút hoảng hốt.

Đây chính là loại mà Lan Cửu thích nhất.

Kỷ Ngọc Ảnh đến bên chiếc thuyền nhỏ bên hồ, thuyền nương đang nghiêng đầu ngủ say, nàng bước đến, nhỏ giọng gọi: "Trương ma ma, Trương ma ma." Trương ma ma mơ màng mở mắt, thấy Kỷ Ngọc Ảnh, liền nhíu mày, bộ dáng không có chút nào gọi là thấy chủ tử, đang muốn nói gì đó thì thấy Tô Mật đứng bên.

Lập tức mở mắt thanh tỉnh, tươi cười đứng dậy, ai da, vị này chính là tiểu tâm can của lão phu nhân, không thể đắc tội.

"Cô nương muốn dùng thuyền sao?"

.......

Kỷ Ngọc Thiền đứng bên hồ, im lặng nhìn Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh vui vẻ chơi giữa hồ, hai người đều cười đến là vui thích, Kỷ Ngọc Thiền chỉ nhìn Tô Mật, nửa ngày sau, mặt mày nhăn lại.

Tô cô nương này, sao lại không gặp mình?

Tự hỏi, nàng ta đã vào phủ nhiều ngày, mình cũng chưa từng đắc tội với nàng ta, nàng ta có thể hòa hợp với Kỷ Ngọc Ảnh, thậm chí đối với mấy nha đầu kia cũng không việc gì, sao đến lượt mình, nàng ta liền lãnh đạm?

Tô Mật là con gái tổng đốc, lại là khách đến ở, còn được lão phu nhân yêu thương, không có vấn đề gì với mình. Hơn nữa, hôm đó lời lão phu nhân đã có ý ám chỉ, rất có khả năng nàng ta sẽ cùng với Tiểu Thất, Tiểu Thất là người sẽ vào triều, Kỷ Ngọc Thiền sẽ không trở mặt cùng nàng ta, bởi vì Kỷ Ninh và nàng cũng có quan hệ tốt, Kỷ Ngọc Thiền càng để tâm đến Tô Mật hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!