Chương 34: (Vô Đề)

Lan Cửu một lòng thích mình sao?

Tô Mật không nói gì, nhưng mày cau lại, thiếu điều muốn khắc bốn chữ này lên mặt. Kỷ Ninh thấy rõ biểu hiện của nàng, mắt phượng lưu chuyển, khóe miệng chậm rãi cong lên, trào phúng mang tà khí nói: "Ta thật sự có chút thương cho hắn, nói đến vậy, kết quả ngươi lại không hiểu rõ tâm ý hắn."

Nói là đáng thương, nhưng sao khóe miệng sao lại cong lên như vui thích khi thấy người khác gặp họa vậy chứ?

Tô Mật nhíu mày nhìn hắn, quả thật không hiểu sao lại có sự thay đổi lớn trong một người đến vậy.

Nửa canh giờ trước, Kỷ Ninh là quân tử đoan chính, là người ôn nhu thanh nhã. Nhưng bây giờ, vẫn là khuôn mặt kia, nhưng cả người đều thay đổi, thiếu niên công tử kim sinh ngọc dưỡng kia giờ toàn là tà khí, dung nhan tự phụ phóng đãng, tuy đẹp nhưng quái đản.

"Sao, sao lại nói vậy chứ?"

Tô Mật vừa hỏi vừa nhẹ lùi về sau.

Kỷ Ninh liếc nhìn Tô Mật, không tồi, rùa con còn biết đường trốn chạy, không những không ngăn lại, còn vui vẻ nhìn. Khóe miệng vẫn luôn cong lên như thấy được món đồ chơi đặc biệt. Nhìn Kỷ Ninh thanh quý này cười như đứa nhỏ, Tô Mật chỉ cảm thấy hàn khí trong lòng càng sâu.

Từng bước từng bước lết được đến ngoài cửa.

Ngoài tiểu viện có vài người hầu, chỉ cần ở hành lang gọi một tiếng bọn họ sẽ nghe thấy.

Cửa đã gần ngay trước mắt, cả tim nàng như muốn dâng lên đến cổ họng. Kỷ Ninh cuối cùng cũng chơi đủ rồi, ngước mắt, lười nhác nói: "Tổ mẫu quả thật sẽ nói cho ngươi chuyện về nương ngươi, nhưng tuyệt đối không tỉ mỉ như ta kể, ngươi quả thật muốn chạy sao?"

Không sai, Tô Mật đang nghĩ, dù sao Kỷ lão phu nhân cũng sẽ nói, bây giờ Kỷ Ninh này quá kỳ quái rồi, chọc vào không được trốn đi cho rồi. Thanh âm lười nhác của Kỷ Ninh nhẹ rơi vào trái tim yếu ớt của Tô Mật. Kỷ lão phu nhân rất tốt với mình, không sai, nhưng, bà ấy hình như vẫn luôn lảng tránh chuyện về nương.

Là không nỡ nói sao?

Lại nhìn Kỷ Ninh, khóe môi hắn một mực cong lên, mâu mắt ánh lên vẻ hứng thú, nhưng lại không có chút lương thiện nào.

Không có lương thiện, hắn sẽ không ngại gì mà không nói thẳng.

Biết là hố, nàng vẫn cứ đạp lên vậy.

Dừng chân, lại lết mấy bước trở về, cắn môi nói: "Ta không hiểu rõ ý ngươi, Lan Cửu có bao giờ đối với ta một lòng một dạ gì chứ."

Lan Cửu rất tốt với mình, không sai, nhưng Tô Mật tự hiểu, thích thú là có thật, nhưng tuyệt đối không đến mức long trời lở đất đó.

Kỷ Ninh nghe được lời này lại muốn cười.

Gọi thẳng tên hoàng thượng tự nhiên như vậy, hiển nhiên quan hệ hai người này rất không tồi, dung túng nàng đến mức này, nàng ta còn không thè. do dự phủ định tình cảm của hoàng thượng? Nhưng nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của Tô Mật, Kỷ Ninh biết, nàng ta thật sự nghĩ như vậy.

Lại lần nữa xoay người, mâu mắt bình tĩnh nhìn Tô Mật.

Thật là, ngày càng thú vị nha.

Thiên tử suýt chút nữa là móc tim cho nàng ta xem, nàng ta còn không tin.

Hứng thú nói với Tô Mật: "Làm một giao dịch."

"Ta nói cho ngươi chuyện mẹ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi nghĩ gì về hoàng thượng."

"Suy nghĩ thật sự của ngươi."

"Được."

- Tô Mật gật đầu.

Kỷ Ninh vuốt cằm, hếch về phía ghế trúc: "Ngồi." Tô Mật nhìn Kỷ Ninh phòng bị, cũng không động đậy, Kỷ Ninh không giận, còn thản nhiên nói: "Ta rất khó quay về thiện tâm, ngồi không ngồi tùy ngươi, đợi lát nữa có ngồi phịch xuống đất đừng có mơ ta đến đỡ dậy." Tàn nhẫn đến vậy? Tô Mật giãn hết giây thần kinh, ngồi xuống đối diện hắn.

Câu đầu tiên của Kỷ Ninh khiến Tô Mật suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!