Chương 23: (Vô Đề)

Vân Noãn vẫn nghĩ đến Tô Mật, lăn lộn trên giường, không tài nào ngủ được, nghe tiếng người rồi, vội vã nhảy dậy mặc y phục rửa mặt chải đầu, sửa soạn một hồi lập tức xuất hiện ở hành lang, Vân Noãn vẫn không thèm nhìn Vân Thanh, sụp mắt tiến vào chính sảnh.

Vân Noãn tưởng tượng hình ảnh thê thảm của Tô Mật, quả không ngờ đến sẽ gặp Tô Mật trong bộ dạng này.

Bàn ăn đã lên, Tô Mật đói vô cùng, chỉ vùi đầu ăn, đừng nói là thê thảm, mặt đỏ ửng, tinh thần sung túc, tựa như chỉ đơn thuần ngủ một ngày cùng hoàng thượng mà thôi? Trái lại hoàng thượng liễm mi dùng bữa, phong thái quý khí, chỉ là cái nhíu mày đã tố cáo tâm tình khó chịu của hắn, rất rất khó chịu!

Vân Noãn chớp chớp mắt.

Tân hôn yến không phải nên là chàng chàng thiếp thiếp sau, hai vị này, là chuyện gì đây? Vốn là sợ cô nương chịu không nổi hoàng thượng, kết quả cô nương xem ra không sao, hoàng thượng sao lại một bộ dạng không vui thế này nhỉ? Vân Noãn trừng mắt, lẽ nào dục cầu không đủ?

Trời ạ.

Thỏ con thuần phục được sư tử rồi!

Vân Noãn nghĩ gì Tô Mật không biết, dù sao Tô Mật rất nhanh đã ăn xong, ra bên ngoài rửa mặt, Lan Cửu cũng không nhanh không chậm nuốt thức ăn xuống, hạ đũa, ngước mắt nhìn Tô Mật đã chạy ra cửa: "Đứng lại."

Dựa vào cái gì? Ngươi bảo ta đứng lại ta phải đứng lại hả?!

Tô Mật oán thầm trong lòng nhưng chân không nhấc nổi nữa, trừng mắt giận dỗi dừng bước, căm giận xoay người, ai ngờ Lan Cửu không thèm nhìn nàng, chỉ Vân Noãn, thản nhiên nói: "Đi thay xiêm y cho nàng ấy." Vân Noãn lĩnh mệnh, Lan Cửu vuốt cằm đứng dậy, lướt qua người Tô Mật đang nhìn không chớp mắt.

Tô Mật vẫn trừng mắt nhìn bóng dáng cao lớn của Lan Cửu, cho dù hắn đã biến mất khỏi hành lang, vẫn trừng mắt nè!

Bị Vân Noãn kéo mấy lần mới không cam tâm tình nguyện quay về phòng.

Thay xiêm y ra ngoài, trước cửa đã có đám Vân Mặc đứng chờ, tất cả đều mang y phục đen huyền, tay dắt ngựa lớn, Tô Mật liếc mắt không thấy Lan Cửu đâu, không ra mới tốt, mình cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn! Ai ngờ vừa tiến vào xe ngựa đã thấy Lan Cửu ngồi sẵn bên trong, lười biếng dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, chân dài tùy ý vươn ra, cơ hồ chiếm cứ cả xe.

Tô Mật dừng một chút quyết định ngồi đối diện.

Ai ngờ vừa cong người liền rùng mình, quanh thân phát lạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lan Cửu, Lan Cửu vẫn như cũ nhắm mắt như đang ngủ, Tô Mật chớp mắt nhìn, chép miệng đến bên Lan Cửu, Lan Cửu vừa cao vừa lớn, lúc này cơ hồ đã ngồi chiếm hết cả xe.

Tô Mật ấm ức ngồi thu lu một góc.

Lan Cửu lười biếng nói: "Xuất phát."

Tô Mật: Biết ngay hắn chưa ngủ mà!

Xe ngựa chầm chậm khởi hành, Tô Mật dán mình trong mép xe, cũng không nhìn Lan Cửu, mở cửa xe nhìn bên ngoài, bây giờ đang là cuối xuân đầu hạ, trong núi màu nước xanh đậm, xe ngựa chạy một hồi liền tiến vào đường núi, tốc độ nhanh dần, gió núi mãnh liệt, vô cùng mát mẻ.

Lan Cửu: "Đóng cửa sổ."

Tô Mật không thèm để ý.

Lan Cửu: "Nếu không đóng cửa sẽ vứt nàng xuống dưới!"

Tô Mật vội vã đóng cửa sổ lại, ngoan ngoãn ngồi yên......

Tô Mật ngồi một lúc liền cảm thấy nhàm chán, nhìn đỉnh xe, lại nhìn phía đối diện rất nhiều hộp, nhích tới nhích lui, hôm nay ngủ đủ rồi, tinh thần thoải mái, không thể cứ ngồi im ỉm thế này được! Bên tai luôn truyền đến thanh âm lục đục, Lan Cửu nhịn lại nhịn, mở mắt, đôi mắt trầm mặc nhìn Tô Mật.

Lan Cửu: "Xem ra trẫm thật sự quá thương nàng rồi."

Tô Mật dừng một chút, chưa phản ứng lại lời Lan Cửu, sau đó lập tức đỏ mặt, hiểu rồi. Là rất thương, tuy nói ở trong phòng một ngày không ra cửa, thực ra hắn chỉ... hai lần mà thôi, hơn nữa, còn ít hơn trước đây cả một canh giờ....

Lan Cửu càng nhìn Tô Mật, Tô Mật lại càng chột dạ, giật giật đầu ngón tay, vội chuyển đề tài, lấy lòng nói: "Chúng ta ra ngoài làm gì vậy ha?" Sóng mắt loan thành hình bán nguyệt, cười vô cùng ngoan ngoãn.

Đến giờ mới chịu ngoan ngoãn!

Lan Cửu cứ vậy trầm mặc nhìn Tô Mật, nhìn đến nỗi lông tơ nàng sắp dựng lên hết mới thu hồi ánh mắt.

"Mua đồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!