Chương 20: (Vô Đề)

Ngự giá sắp đến Vọng Thành, đám quan viên nhận được tin sớm đã chờ ở bến tàu, quan viên thị vệ bách tính tràn đầy bến tàu, tất quả đều cung kính quỳ xuống.

"Cung nghênh hoàng thượng!"

Lan Cửu đội mũ, khoác long bào bước ra từ nắng sớm, thân hình cao lớn như thần thánh hạ trần, Tô Mật đứng trên boong tàu, nghe được cả tiếng dân chúng phía dưới kinh hô. Từ chỗ Tô Mật đứng, có thể thấy ngọc quan trong suốt được nắng chiếu rọi trên đỉnh đầu Lan Cửu.

Hai thị vệ mở đường, bốn thái giám cầm cờ, phía sau là thị vệ sát khí đằng đằng chỉnh tề đi theo, mặc dù đến đây là ý của Hoàng thượng, nhưng nghi thức thế này khiến người ta thật không dám ngẩng đầu, đến quan viên cũng quỳ ngay ngắn, đừng nói đến bách tính. Tô Mật nhìn Lan Cửu nhận lễ bái từ quần thần bách tính, nhìn thấy hắn đưa tay cho bình thân, lại nhìn thấy hắn bước lên xe ngựa phủ hồng anh bảo.

Bĩu bĩu môi.

Hừ.

Vân Noãn tiến đến, khoác áo choàng lên cho Tô Mật, nói: "Cô nương, chúng ta cũng nên xuống thuyền thôi." Tô Mật gật đầu, theo Vân Noãn bước xuống boong tàu, đi mấy bước lại quay đầu, nhìn xuyên qua lớp voan thiên thanh mỏng, thấy xe kia đã chầm chậm đi trước, có thể nhìn thấy được bóng lưng thẳng tắp của Lan Cửu.

Hừ!

Vọng Thành là kinh đô gốm sứ mấy trăm năm nay, từ xưa là nơi sinh ra các quan của các triều đại, nơi này náo nhiệt thế nào hẳn không cần nói, thiên nam địa bắc khách thương cuồn cuộn. Ngay cả người Tây Dương tóc vàng mắt xanh cũng có. Đâu đâu cũng là người, nhưng Tô Mật ngồi trên xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, vẫn là một mảnh quạnh quẽ, hai bên ngã tư đường là cửa hàng đồ sứ chỉ có một gã tiểu nhị trông coi.

Đường nhỏ Vân Noãn dẫn Tô Mật đi, mọi người đều đã đi xem hoàng thương rồi.

Vừa hay, Tô Mật cũng không có tâm tư ngắm phong cảnh!

Hai ngày nay cũng không biết Lan Cửu uống nhầm thuốc gì, ngay cả một câu nói cũng không nói với mình, cả ngày cứ như một cục băng! Trước đây hắn có lãnh đạm thật, nhưng ngày ngày ở chung, cũng còn có thể nói mấy câu. Bây giờ vô duyên vô cớ tức cái gì, cả hai ngày nay, một mực giam mình bên cạnh, kết quả một câu cũng không thèm nói!

Tô Mật bực mình không thôi.

Vân Noãn đứng dậy lấy một hộp đen ở phía đối diện, vừa mở ra là chín ô vuông ghép lại, trên từng ô vuông đều là điểm tâm tinh xảo, hai tay dâng đến Tô Mật, nhẹ giọng nói: "Cách nơi đến còn mấy canh giờ, cô nương dùng chút điểm tâm đi."

Tô Mật cầm một cái nhét vào miệng, một ngụm nuốt sạch.

Lan Cửu thối!

Lại ăn một miếng nữa, Tô Mật trực tiếp xem điểm tâm là Lan Cửu cho hả giận, bất tri bất giác đã ăn được hơn phân nửa điểm tâm, Vân Noãn không hề ngăn cản, chỉ mong Tô Mật ăn càng nhiều càng tốt. Đến khi xe dừng, vẫn còn dư đến ba loại điểm tâm, Vân Noãn có chút đáng tiếc, đi xa hơn nữa thì hay rồi.

Tô Mật không để ý đến sắc mặt của Vân Noãn, xoa xoa bụng, ăn no rồi.

Chỗ ở của Tô Mật ở giữa sườn núi, giữa thanh sơn thủy trúc thấp thoáng một biệt viện tinh xảo, Tô Mật đứng trước cửa, ngửa đầu nhìn mái ngói cong cong, bên cạnh là hoa lá tươi tốt. Vân Noãn lúc này không quên nói giúp Lan Cửu: "Hoàng thượng biết cô nương thích an tĩnh, đặc biệt tìm nhà ở đây, nhìn thì không đặc sắc lắm nhưng phía sau có bể nước nóng đó, cô nương nếu mệt mỏi rồi, bây giờ có thể đi ngâm mình."

"Không cần."

Tô Mật từ chối không chút do dự, cũng không nói chuyện với Vân Noãn nữa, đẩy cửa đi vào.

Thấy bộ dáng đỏ mắt hầm hừ của Tô Mật, Vân Noãn lập tức khó hiểu, sao vừa nhắc tới hoàng thượng liền tức giận chứ? Hai ngày nay hai người không phải dính nhau như hình với bóng sao?

Lúc Vân Noãn đi vào, Tô Mật đang đứng trong sảnh nhìn chằm chằm một cái bình thiên cầu, còn khom người đi quanh cái bình một vòng, Vân Noãn nghi hoặc tiến lên, bình thiên cầu này chỉ là một cái bình nhất thủy cách lưỡng sơn thường gặp, có gì phải ngạc nhiên?

"Sao vậy?"

Tô Mật nói: "Màu sắc của cái bình này nhìn không giống của Đại Châu."

Tô Mật tuy là thôn nữ, nhưng sớm đã có nhãn quan tốt, thanh hoa triều đại nào cũng có, nhưng gốm thanh hoa của Đại Châu không như vậy, Lan Cửu tính tình cường thế, cũng yêu màu sắc hoa lệ, mà màu sắc thanh nhã hơn nữa cũng rất hiếm.

Cả Đại Châu cũng tìm không ra kiểu thanh nhã như thế này.

Tô Mật đặt trên bàn ngắm đến khi mắt sáng lên, nhìn lại cây Đằng Hoàng, xanh thẫm, dần lan màu hồng, bên cạnh còn có hoa văn, nhiều sắc thái tụ tập lại một chỗ nhưng lại không hề rối mắt.

Tô Mật vừa thấy đã thích.

Vân Noãn không hiểu đồ sứ, nhưng thấy Tô Mật thích thế liền không nói gì nữa, tự động lui ra ngoài dặn mấy thị vệ nữ vài câu rồi tự mình đến phòng bếp. Đợi khi Vân Noãn mang một chén canh quay lại, Tô Mật đã đứng trước hàng loạt đồ sứ khác, Vân Noãn tiến lên, cười nói: "Cô nương nghỉ ngơi chút đi, canh Sơn Tra vừa đun, cô nương dùng một chút ha?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!