Từ trên xuống dưới, khắp Hoa Hải, khắp thôn xóm bây giờ ai cũng biết hóa ra Tô Mật sớm đã có hôn ước với một vị biểu ca thanh mai trúc mã! Trong thôn cũng không ngạc nhiên gì lắm, chuyện gì mà qua được miệng của những bà tám chứ, và Đại thẩm thẩm cũng vậy thôi, cũng là người có thì khoe ra, ngươi nói xem Mật nha đầu nhà ta xinh đẹp mấy thì có ích gì, mệnh khổ a!
Hức, bây giờ phúc khí đến rồi, là quý nhân trong kinh thành nữa, lại còn luôn đợi Mật nha đầu đến nỗi không thèm thành thân!
Một bát quái, một khoe khoang, cứ vậy nhịp nhàng kết hợp.
Trăng đã lên cao rồi, Đại gia vẫn náo nức tiếng cười.
Tô Mật cạn lời, đứng ngây dưới lầu cả nửa ngày, Đại gia náo nhiệt như vậy chắc sẽ không qua đây, một kẻ mặt người dạ thú ở trên lầu, một người đứng dưới lầu mắng thầm cả nửa ngày, cuối cùng mắng đến mệt rồi, lập tức đi đun nước tắm rửa rồi đi ngủ. Khi Tô Mật quay lại, không ngoài dự liệu, Lan Cửu vẫn ngồi trên bàn an tĩnh đọc sách.
Tô Mật chép chép miệng.
Năm đó người ngoài đều nghĩ nàng được sủng ái quá nhiều, không biết rằng tuy hai người cả ngày ở cùng nhau, kỳ thực cũng không hề nói với nhau câu nào.
"Hức!"
"Sao vậy?"
Thanh âm của Lan Cửu rơi xuống trước mặt nàng, cũng không chờ nàng trả lời, trực tiếp kéo tay áo nàng lên, chỉ thấy cánh tay trắng nõn xuất hiện một vết đỏ, ở giữa còn có màu tím, Lan Cửu liếc mắt một cái liền giơ ta ra, trong lúc Tô Mật còn chưa hoàng hồn đã ấn vết đỏ xuống.
Tô Mật: Đau quá!!!
Lệ rơi đầy mặt.
Lan Cửu tên hỗn đản!
Ta đã đau rồi còn ngược đãi ta, Lan Cửu tên bạo quân, là tên dã nhân không biết nói đạo lý! Tô Mật đẫm lệ nhìn Lan Cửu, kéo kéo lại, giận mà không dám nói, ánh mắt Lan Cửu tràn ngập lửa giận, im lặng nhìn nàng: "Nàng bị ngốc à? Phòng của mình mà cũng bị vấp?"
Ngươi còn mắng ta!
Tô Mật khóc càng lợi hại hơn.
Lan Cửu nhẹ nhíu mày, khom người ôm ngang bánh bao nhỏ đang khóc dữ dội, Tô Mật chợt cách mặt đất, theo bản năng ôm lấy cổ Lan Cửu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, đây là muốn là gì? Lan Cửu ôm nàng đến nhanh trước giường, sau đó thả nàng trên giường.
Tô Mật còn chưa mở lời đã bị chăn phủ lấy.
Kéo tấm chăn ra, bắt gặp khuôn mặt không kiên nhẫn của Lan Cửu: "Ngủ!"
Dựa vào cái gì chứ! Bánh bao nhỏ kiên cường một hồi, trực tiếp xoay người về phía sau Lan Cửu, chống cự trong im lặng! Lan Cửu ngồi xuống, cong người, từ từ nghiêng tới bên tai Tô Mật, đầu ngón tay như có như không xoẹt qua tay nàng,
"Có muốn trẫm giúp nàng ngủ không?"
Tô Mật: .....
Bánh bao nhỏ thì vẫn là bánh bao nhỏ, ấm ức đi ngủ.
Mãi đến khi hơi thở Tô Mật đã dần đều, Lan Cửu mới đứng thẳng dậy, buông thõng tay, thấp giọng nói: "Mang vào đây."
Không hề có ai đáp lại, một lúc sau mấy thị vệ áo đen tiến vào, cuối cùng dẫn theo một lão nhân ước chừng sáu mươi tuổi đang thở hôn hển tiến vào. Lúc thị vệ buông Từ thái y ra, vị thái y già đã run rẩy thiếu điều ngã xuống rồi, ôi một đường từ kinh thành đến đây, xe ngựa xóc muốn dập cả mặt, huống hồ là xương cốt của lão!
Ai da ai da!
Từ thái y bị xe ngựa xóc đến không biết ngày tháng, chưa kịp thở đều lại đã bị xách lên đây, tạm thời quên mất có Lan Cửu ở đây, một mực xoa xoa cái thắt lưng, hồi lâu mới giật mình phát giác hoàng thượng đang ở trước mắt, vội vã quỳ xuống: "Vi thần tham kiến hoàng thượng."
Lan Cửu: "Im lặng."
Từ thái y khó hiểu ngẩng đầu.
Sau đó? Sau đó nhìn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!