Chương 1: (Vô Đề)

"Nương nương, dậy thôi, nương nương."

Thanh âm mềm nhẹ của nữ tỳ vang lên cùng cái chạm nhẹ nơi bả vai, Tô Mật từ trong mơ tỉnh giấc, vừa mở mắt thấy chói lại theo bản năng đưa tay che mắt, chớp mắt mấy cái, mắt càng đau. Thanh Ảnh vội buông rèm xuống, chạy ra đóng cửa lại, sau khi quay lại đã thấy Tô Mật ngồi trên giường.

Tóc dài rối tung bao lấy thân hình gầy gò, da cực trắng mày cực đen nhưng cánh quạt đưa lên vẫn không ngăn được hốc mắt sưng đỏ, Thanh Ảnh liền khóc, nức nở nói: "Nương nương, ngày phải chú ý sức khỏe mình a, đêm không thể ngủ quá ảnh hưởng đến thân thể rồi." Tô Mật cong khóe miệng, đêm không thể ngủ được hay ngủ được có phải là chuyện mình quyết là được đâu.

Xuyên qua màn trướng thấy mặt trời đã lên, bên ngoài ánh sáng loang lổ hắt lên cửa sổ, mà thời hạn một tháng nàng tự gia hạnh cho chính mình, cũng đã đến rồi.

Đưa mắt nhìn Thanh Ảnh, nghe thanh âm trần thuật thật nhẹ:

"Hoàng thượng vẫn không đến."

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt Tô Mật lúc đó, Thảnh Ảnh lập tức rơi nước mắt.

Ánh mắt của nương nương là đẹp nhất, Thanh Ảnh nhớ rõ lần đầu nương nương tiến cung, lúc đó nương nương còn nhỏ, vừa cẩn thận lại hiếu kỳ, đôi mắt linh động ẩn chứa đủ loại cảm xúc khiến người ta không thể lướt qua, sau này nương nương vô cùng được sủng ái, thời gian lại mang đến cho đôi mắt nàng ánh sáng thêm phần rực rỡ, chói lòa đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng giờ đâu, đôi mắt ấy chỉ còn là sự cô độc.

Màu đen trong ánh mắt ấy, như nói rõ, đến tuyệt vọng cũng không tuyệt vọng nổi nữa rồi...

Thảnh Ảnh van lớn: "Nương nương, người hãy nói ra địa điểm đó đi, nói ra rồi sẽ không ai ép người được nữa, hoàng thượng nhất định sẽ bảo vệ người, nhiều năm vậy rồi, hoàng thượng có khi nào là không bảo vệ người đâu?!"

Lần này đầu thể so với những lần ghen tuông trước đây chứ? Hơn nữa, hắn bảo vệ mình cũng không sai, tất cả mọi người đều cho rằng mình được sủng ái vô vàn, nhưng thực hư cũng chỉ có mình mình biết, người đó, hắn, khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn, cả ngày đều là hàn băng lạnh lẽo, đối với mình cũng...

Tô Mật nhíu mày, ngay cả giải thích cũng không muốn nữa, Thanh Ảnh, nàng ấy không hiểu.

"Ngươi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình."

"Nương nương...."

Thánh Ảnh còn muốn khuyên lơn nhưng đã bị Tô Mật đưa tay chặn lấy, Thanh Ảnh mấp máy môi, cuối cùng cũng im lặng, chỉ nhẹ giọng nói: "Nô tỳ ở ngay bên ngoài, nếu có chuyện gì nương nương nhất định phải gọi nô tỳ."

Tô Mật gật đầu, Thanh Ảnh cứ bước đi lại quay đầu đến mấy lần, cuối cùng cũng ra ngoài rồi.

Lần này sao có thể giống thường ngày được đây? Trước đây đều là ghen tuông hậu cung, có lớn mấy đi nữa, cũng chỉ là chuyện nữ nhân với nhau, mà lần này, nhất định có liên quan đến sự tồn tại của Đại Châu rồi. Tô Mật cũng là một tháng trước mới biết được, hóa ra mình là con gái của mỹ nhân họa quốc tiền triều, Tô Tinh Nguyệt. Theo lời đồn đãi, hoàng đế tiền triều yêu Tô Tinh Nguyệt như mạng sống, lúc nàng chết vì bệnh, y đã dùng tất cả của cái bảo vật của vương triều bồi táng nàng, vì cớ đó mới dẫn đến quốc khố trông không, đến quân lương cũng không còn.

Mà bây giờ, mệnh của chính mình và mẫu thân, lại như nhau rồi.

Biên cương Đại Châu cũng đang dấy lên chiến tranh, rõ ràng là quần thần tham ô, lại đổ cho hắn sủng nàng quá mức, kim ngân đều về phần nàng, còn bức nàng nói ra nơi nàng chôn cất mẫu thân. Từ ngay thân thế bị bại lộ, bản thân không cách nào ra ngoài, mà hắn, cũng chưa từng đến......

Thanh Ảnh vẫn luôn túc trực bên ngoài điện, càng nghĩ càng thấy không hay, cho đến tận lúc mặt trời lên cai, Thanh Ảnh thực sự không kìm chế được nữa. Không được, phải đi gặp hoàng thượng một lần, nương nương sắp chống đỡ rồi! Những thị vê kia tuy đều túc trực trước cửa điện, nhưng vẫn được xem là biết điều, cứ thử xem, có thể xông ra ngoài được không!

Ai ya, xoay người, sau đó đụng phải một thân hình cứng cáp.

"Hoàng thượng!"

Quá mức kinh hỉ, nàng đến quỳ cũng quên luôn.

Kinh hỉ chưa tan đã biến thành kinh ngạc, hoàng thượng, hoàng thượng sao lại có bộ dáng như này chứ?

Hoàng thượng trước nay đều là bộ dáng cao lớn, uy vũ khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ thờ ơ liếc mắt một cái cũng chấn động thiên hạ. Nhưng mới một tháng, tuy vẫn bộ dáng uy nghiêm đó, nhưng hẳn đã gầy hơn xưa nhiều, lại tạo cho người ta cảm giác mất mát.

Thanh Ảnh phục hồi thần trí, quỳ xuống, dập đầu xuống đất.

"Hoàng thượng, người mau vào thăm nương nương đi!"

Gót giày thêu rồng chầm chậm bước qua, lại ngừng mấy tức mới nghe tiếng mở cửa chậm rãi. Lòng Thanh Ảnh thả lỏng một hơi, tốt rồi, ít nhất nương nương cũng sẽ không khó sống như xưa nữa...

Thanh Ảnh vẫn cứ quỳ dưới đất như cũ, nhưng lại nghe tiếng gót giày dừng lại không xa, Thanh Ảnh khó hiểu, một lúc sau khẽ ngẩng đầu, thấy thân thể hoàng thượng cứng đờ như bị ai đó giữ chặt, Thanh Ảnh nhíu mày, lơ đãng nhìn vào bên trong, sau đó, ngay cả hô hấp cũng cứng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!