Chương 9: Tặng Quế

Sau một ngày bận rộn, đầu bếp trong Văn vương phủ vừa mới được lên giường sưởi ấm, lại bị gọi dậy nấu một bát mì trứng.

Trứng được đánh tơi xào thành từng mảnh nhỏ, đổ nước vào đun sôi tạo thành nước súp sánh ngậy màu trắng đục, lại thêm vài lát thịt xông khói, cho sợi mì bản to được thái bằng dao vào, chẳng mấy chốc, bát mì đã được bưng vào tân phòng của Văn vương và Văn vương phi.

Trước kia Chúc Chiếu vốn không ăn đêm, nhiều khi đến bữa tối nàng cũng chẳng thấy đói. Nhưng có lẽ vì mấy ngày nay Tiểu Tùng đều đặn mang cơm đến, khẩu phần lại vừa đủ để nàng ăn hơi căng mà vẫn dễ chịu, nên Chúc Chiếu nghĩ, có lẽ nàng đã bị Tiểu Tùng nuôi thành thói quen rồi.

Chúc Chiếu ăn mì vẫn coi như đoan trang, nhưng nàng có thói quen ăn đầy miệng, hai má phồng lên, rồi mới từ tốn nhai kỹ nuốt xuống, chứ không giống các tiểu thư khuê các khác, nhón từng miếng nhỏ, chậm rãi nhai nuốt.

Minh Vân Kiến khoác áo choàng đen, hơi ngái ngủ nhìn nàng ăn. Nàng nghiêng người về phía bàn, ánh nến đặt ở giữa, những món trang sức lấp lánh đặt bên cạnh được chiếu sáng, phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt Chúc Chiếu.

Hắn nhìn dáng vẻ nàng ăn mì, luôn cảm thấy hình ảnh này quen thuộc.

Một lúc sau, hắn nhớ ra rồi.

Năm hắn mười bảy, Tán Thân vương từng tặng hắn một món đồ — một con chuột hoa ngũ đạo lông mày, hiếm thấy, nhốt trong chiếc lồng bạc nhỏ. Minh Vân Kiến nuôi nó một thời gian. Con vật nhỏ ấy rất thích ăn hạt thông và lạc, nhưng mỗi lần được cho ăn, nó không ăn ngay mà nhét vào má. Tuy thân hình nhỏ nhắn, nhưng mỗi lần ăn, khuôn mặt đều tròn vo.

Ừm, giống hệt Chúc Chiếu lúc này.

Còn con chuột hoa ấy sau này thế nào? Minh Vân Kiến nghĩ lại, hình như chưa đến tuổi hai mươi, con vật ấy đã bị hắn cho ăn đến chết no.

Chúc Chiếu ăn xong mì, đến cả nước súp cũng không để sót, chia làm mấy lần uống cạn. Sau đó, nàng lấy khăn tay lau miệng một cách hơi ngượng ngùng. Tư thế thì có vẻ đoan trang, chỉ là… chưa từng thấy ai đoan trang mà ăn hết được cả bát mì lớn như thế.

"Ăn no rồi à?" Minh Vân Kiến hỏi.

Chúc Chiếu gật đầu, không quên khen tay nghề của đầu bếp Văn vương phủ: "Ngon lắm."

Minh Vân Kiến nghe vậy khẽ cười.

Ăn xong, Chúc Chiếu lại quay về nằm bên trong giường, đắp áo choàng đỏ, nghiêng người vào trong. Trời cũng đã không còn sớm, cơn buồn ngủ dần kéo tới. Trong lúc lơ mơ, dường như nàng nghe thấy Minh Vân Kiến lẩm bẩm: "Ăn no rồi ngủ, thật đúng là vô ưu."

Sáng sớm hôm sau, Chúc Chiếu bị tiếng người đi lại trong Văn vương phủ đánh thức.

Cửa tân phòng vẫn đóng, nhưng Minh Vân Kiến – người tối qua ngủ bên cạnh nàng – đã không còn ở đó. Chúc Chiếu dụi mắt ngồi dậy, phát hiện trên người mình đắp một lớp chăn mỏng, bàn trong phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, y phục cần mặc hôm nay đặt ngay ngắn trên ghế cạnh đầu giường. Nàng đoán chắc mình ngủ say quá, nên không biết người hầu đã vào phòng dọn từ lúc nào.

Sau khi thay y phục, mở cửa phòng, Chúc Chiếu phát hiện ngoài cửa có hai nha hoàn đang đứng. Cả hai đều mặc váy lam nhạt, một người cài hoa hồng phấn, một người cài hoa vàng nhạt.

Thấy nàng mở cửa, hai người vội ngừng trò chuyện, cung kính hành lễ gọi một tiếng: "Vương phi."

Một tiếng "vương phi" khiến Chúc Chiếu hơi ngẩn ngơ.

Thấy nàng đã thay xong y phục nhưng tóc vẫn búi theo kiểu thiếu nữ, hai người vội mời nàng trở lại phòng, một người chải đầu, một người bưng nước, giúp nàng rửa mặt chải tóc lại.

Trong lúc được chải tóc, Chúc Chiếu cũng hỏi thăm lai lịch của họ. Hóa ra cả hai đều bị gia đình bán vào phủ từ khi mới sáu tuổi, người tên Đào Chi, người tên Đàn Tâm, đã ở phủ hơn mười năm.

Tất cả nha hoàn trong vương phủ, đến hai mươi tuổi đều có thể lựa chọn ở lại hay rời phủ để gả chồng.

Tất nhiên, nếu diện mạo xinh đẹp, lại hầu hạ bên cạnh vương gia, may mắn được để ý, sẽ trở thành mỹ tỳ. Mỹ tỳ thì không thể xuất phủ lấy chồng, nếu được sủng ái, sinh con thì có thể được phong làm thiếp trong mười, hai mươi năm sau.

Chúc Chiếu nghe họ nói vậy, liền hỏi: "Vậy vương gia có mỹ tỳ nào không?"

"Vương phi không biết đấy thôi, nha hoàn trong phủ không ai được tiếp cận vương gia cả, người hầu bên cạnh đều là phủ đinh," Đào Chi đáp, Đàn Tâm lại bổ sung: "Còn có cả Tiểu Tùng."

Chúc Chiếu gật đầu, rồi hỏi tuổi của hai người, mới biết một người mười tám, một người mười chín. Lẽ ra sang năm đã có thể rời phủ, nhưng nay được Minh Vân Kiến chỉ định hầu hạ bên nàng, tất nhiên sẽ không rời đi nữa.

Cũng may, cả hai đều không phụ không mẫu, bị bán vào phủ thì cũng cắt đứt liên hệ với người nhà, bằng lòng ở lại hầu hạ.

Minh Vân Kiến chọn người lớn tuổi hơn một chút ở cạnh Chúc Chiếu, thật ra cũng là để dễ bề chăm sóc, tránh để người cùng tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn gần gũi nàng quá, cùng nhau ham chơi phá lệ, chuyện nhỏ là phá quy củ, chuyện lớn là gây rắc rối.

Sau khi Chúc Chiếu rửa mặt xong, Đào Chi liền đến thư phòng thỉnh Minh Vân Kiến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!