Chúc Chiếu đội khăn trùm đỏ, ngồi trong kiệu suốt một quãng dài mới đến trước Văn vương phủ. Theo đúng quy củ, nàng phải được Hoàn Oánh đưa giao tận tay khách đón dâu của Văn vương phủ.
Khi Chúc Chiếu nắm tay Hoàn Oánh, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Hoàn Oánh cúi sát tai nàng, nhàn nhạt dặn dò: "Ngươi dẫu sợ, cũng phải ưỡn ngực mà bước. Hôm nay đã bước chân vào cửa này, nếu không dám ngẩng đầu, chỉ e suốt đời chẳng thể ngẩng nổi đầu. Lấy vương gia chưa hẳn là chuyện hay, tự mình lo liệu lấy."
Nói đoạn, Hoàn Oánh liền trao tay Chúc Chiếu cho một người khác. Chúc Chiếu tựa vào vai người nọ, chỉ ngửi thấy mùi son phấn phảng phất. Một bà lão gọi nàng là "tân nương tử tới rồi", lại có người hô "vương phi nhập môn". Những thanh âm vang bên tai nàng đều xa lạ, nhưng trong lòng nàng chỉ lặp lại lời Hoàn Oánh vừa nói.
Lời của Hoàn Oánh, không phải châm chọc, mà là lời cảnh tỉnh.
Chúc Chiếu hiểu rõ, có người bề ngoài khó gần, lời nói chua ngoa, nhưng thực ra tâm địa chẳng mấy độc ác.
Dưới khăn trùm đầu, nàng chẳng nhìn thấy gì, chỉ lờ mờ thấy tà váy người phụ nữ đi trước nhẹ nhàng bước về phía tân phòng trong hậu viện. Trên tà váy thêu đôi uyên ương, nền lụa xanh lam, thực đẹp mắt.
Hôm nay Văn vương thành thân, khách khứa tới phủ đều không phải kẻ tầm thường. Ngoài các đại thần trong triều, còn có Nhung thân vương, Tán thân vương và Hiền thân vương – đều là thúc bá của đương kim hoàng đế, đương nhiên không thể vắng mặt.
Mấy vị vương gia thuở còn là hoàng tử, Nhung thân vương là Nhị hoàng tử, Tán thân vương đứng thứ ba, Tiên đế tức Minh thiên tử là thứ năm, Hiền thân vương là thứ sáu, còn Minh Vân Kiến – Văn vương – là mười một. Trong số các vương gia, hắn là người nhỏ tuổi nhất, địa vị cũng thấp nhất.
Hắn và các huynh đệ tuy không thân thiết, nhưng cũng không có hiềm khích gì.
Tán thân vương từng nói: "Vẫn là Thập nhất đệ sung sướng, suốt ngày chỉ biết tiêu khiển giải trí, đâu như bọn ta, bận rộn không ngơi."
Minh Vân Kiến không nắm đại quyền trong triều, thứ duy nhất hắn giữ được chính là ba ngàn quân Dạ Kỳ ở kinh thành. Dù gọi là ba ngàn, nhưng tuyệt chẳng tới bốn ngàn người. So với Nhung thân vương che trời một tay, hay Hiền thân vương, hắn đều chẳng sánh kịp.
Hiền thân vương chí ít còn lấy được con gái thượng thư Binh bộ làm vương phi.
Bao năm nay, người ta nhìn vào vị trí vương phi của Minh Vân Kiến, cũng là nhìn xem hắn có dã tâm với triều cục hay không. Nhưng phải nói, từ sau khi Minh thiên tử băng hà, suốt gần mười năm nay, Minh Vân Kiến sống quá tùy tiện. Hắn không kết bè kéo cánh, không tặng quà, không mở tiệc, thậm chí chẳng cưới vợ. Thỉnh thoảng không dự triều, trời nóng thì dâng tấu xin nghỉ, nói muốn về Giang Nam tránh nóng.
Dù mấy vị thân vương có muốn dè chừng hắn, thì hành động của hắn cũng chẳng khiến ai cảnh giác nổi.
Hiền thân vương từng vì rảnh rỗi mà phái người theo dõi hắn khi hắn về Giang Nam tránh nóng. Lần nào đi khỏi kinh, lần ấy đều theo, theo suốt năm sáu năm, năm nào cũng như năm nào, chẳng qua là du ngoạn sơn thủy, ngâm thơ vẽ tranh, thỉnh thoảng nổi hứng thì kết giao vài người giang hồ.
Hắn cũng chẳng luyện võ, đến thanh kiếm còn cầm không nổi. Vì vài kẻ gặp gỡ sơ giao mà viết hai bài thơ, thơ truyền ngàn dặm vào kinh, đến tay Hiền thân vương, ông ta mới xác nhận: người này, quả thật vô tranh.
Nhưng Hiền thân vương cũng rõ, kẻ không dã tâm mới có thể sống lâu trong chốn quan trường.
Chỉ là, điều từng chứng thực là "vô tranh", lại bị phá vỡ vào một ngày thu vàng mồng tám tháng mười năm nay.
"Thập nhất đệ lấy ai không lấy, lại cố tình lấy người nhà họ Chúc." Tán thân vương từ tiệc rượu bước ra, kéo Hiền thân vương đang say đi ngắm trăng, cùng đến nhà xí giải sầu, hai người vai khoác vai, trong các huynh đệ, họ là thân nhất.
Bên hông viện có hai cây quế, che lấp đi phần nào mùi xú uế.
Tán thân vương đứng trong xí thất, lộ nửa thân, Hiền thân vương thì đứng dưới gốc cây, khẽ nhíu mày: "Triều đình ai chẳng biết, nhà họ Chúc… từng là tâm phúc của Nhung thân vương."
"Bí thư giám Chúc Thịnh, từ lúc nhập quan trường đã dựa vào Nhung thân vương. Con trai ông ta có tài hội họa xuất chúng, sau khi được vào cung học vẽ, trở thành họa sư hoàng gia. Nhưng ta nghe nói… Chúc Hiểu từng vẽ cho Nhung thân vương một bức tranh, không biết tam ca từng nghe chưa?" Hiền thân vương hỏi.
Tán thân vương chỉnh lại y phục, đẩy cửa bước ra, liếc mắt nhìn hắn ta: "Nghe rồi, nhưng chưa từng thấy, cũng không rõ vẽ gì. Song có lời đồn, mười năm trước nhà họ Chúc thảm tử, chính vì bức họa ấy."
"Tam ca cho rằng, cái chết của nhà họ Chúc, có phải do Nhung thân vương ra tay?" Hiền thân vương hạ giọng hỏi.
Tán thân vương thoáng ngập ngừng, rồi đáp: "Đã là tâm phúc, nếu không phản bội, sao lại bị diệt cả nhà? Hơn nữa, theo ta biết, đến giờ Nhung thân vương vẫn đang tìm hung thủ năm xưa. Nếu thật là huynh ấy làm, giả vờ tìm hai năm là đủ buông tay rồi, Đại Lý Tự cũng chẳng truy xét, vậy mà mấy mật thám dưới trướng huynh ấy vẫn âm thầm điều tra. Chuyện này, e rằng không phải do huynh ấy làm."
"Hay là do tam ca ra tay?" Hiền thân vương giả vờ cười hỏi một câu.
Tán thân vương sắc mặt cứng lại, sau đó lại cười hì hì hai tiếng, đưa tay chỉ vào mặt Hiền thân vương mà nhấn nhá: "Lục đệ, lời đệ thật thú vị."
"Hiện giờ tiểu hoàng đế càng lúc càng lớn, tuy còn an phận, nhưng chung quy vẫn là con sói non. Văn vương tuy không làm nên trò trống gì, nhưng rất giỏi lấy lòng tiểu hoàng đế. Nay hắn cưới nữ nhi nhà họ Chúc, chẳng phải là đang đứng về phía Nhung thân vương hay sao? Bằng không thì huynh nói xem, hắn độc thân bao năm, đột nhiên được ban hôn, không thấy lạ lùng sao? Có khi việc ban hôn, là do chính hắn tự tìm đến tiểu hoàng đế mà xin cũng nên."
Hiền thân vương vừa nói vừa lắc đầu, bật cười: "Nhưng ta cũng không thấy hắn vì thành thân mà vui vẻ cho lắm."
"Mười năm nay Thập nhất đệ không cưới, vì ai, cả kinh thành đều rõ." Tán thân vương nói đến đây, liền trông thấy lễ bộ thị lang lắc lư thân hình thấp bé đi tới, tay còn cầm ly rượu. Thấy hai vị thân vương, ông ta hành lễ rồi hơi say, kéo hai người nói rằng phía trước đang đợi họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!