Chương 6: Xuất Giá

Sau khi Tiểu Tùng mang cơm đến không bao lâu, Từ Liễu thị cùng nhị phu nhân đã trở về, Từ Hoàn Tình mũi thính, vừa xông vào phòng đã reo lên: "Thơm quá, có đồ ăn ngon!"

Buổi tối Từ Đông còn phải giữ cửa thành, mấy người họ không lưu lại ăn cơm, quay về khách ***** rồi gọi vài món đơn giản. Chúc Chiếu lấy cớ đọc sách quên ăn, không cùng dùng bữa.

Tối đó, nhị phu nhân lại áy náy vì để nàng ngủ trên trường kỷ, Chúc Chiếu thì chẳng để tâm, hiện thời tiết vẫn còn nóng, có chiếu tre lót dưới đất ngủ cũng không lạnh, nàng nghĩ mình cũng chẳng còn ở lại với nhà họ Từ bao lâu nữa, cứ tạm vậy đi.

Đêm ấy, hiếm hoi thay, Chúc Chiếu ngủ rất ngon.

Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, có người từ phủ Văn Vương đến. Là hai gã gia đinh độ năm mươi tuổi, đến gặp Từ Liễu thị, nói theo lệnh Văn Vương, mọi chi phí sinh hoạt thường ngày của cả nhà họ Từ tại kinh đô sẽ do Vương phủ lo liệu. Tuy nhiên, vì Vương gia bận việc, sẽ không có dịp gặp mặt. Nếu có chuyện cần, chỉ cần cử một người đến truyền tin là được, đừng tùy tiện đến phủ quấy rầy.

Nói xong, hai người để lại ít bạc cho chưởng quầy rồi rời đi, đến nỗi Từ Liễu thị còn chưa kịp hỏi câu nào.

"Hừ! Thái độ gì thế này chứ!" Từ Liễu thị đập bàn, đến bữa sáng cũng chẳng buồn ăn ngon.

Từ Hoàn Oánh ngồi bên thì ung dung húp cháo, nói: "Mẫu thân còn chưa nhận ra sao? Chiếu theo lý thì Hoàng thượng ban hôn, chúng ta vào kinh, Văn Vương lẽ ra phải thu xếp tất cả, chính miệng hắn nói sẽ chuẩn bị. Kết quả hôm đầu chúng ta đến, chẳng có gì sẵn sàng cả."

"Hôm qua suốt một ngày, chẳng thấy một ai, chắc sáng nay trong phủ có người nhắc tới, Văn Vương mới nhớ ra chuyện này, sai người mang ít bạc tới cho có lệ thôi." Từ Hoàn Oánh lắc đầu, ánh mắt quét sang Chúc Chiếu đang cúi đầu ăn bánh bao, nói: "Có vài người, e là chẳng có số làm vương phi đâu."

Từ Liễu thị cũng liếc nhìn Chúc Chiếu một cái, lặng lẽ ăn mì. Nhị phu nhân vỗ nhẹ vai nàng, dịu giọng: "Con cũng đừng để tâm, người ta là vương gia, vốn dĩ là chúng ta trèo cao. Sau này vào phủ, chỉ cần con ngoan ngoãn, hiểu lễ nghi, ta nghĩ vương gia sẽ không bạc đãi con đâu."

Chúc Chiếu mỉm cười với nhị phu nhân. Chuyện sáng nay, nàng chẳng để vào lòng. Nhưng vì người của Vương phủ đã đến và để lại bạc thuê phòng, số bạc ấy đủ sống nửa năm tại kinh đô, nên nàng được ở riêng một gian phòng, tuy không phải thượng phòng, nhưng do khách đến đông, nên phòng nàng cách xa nhà họ Từ.

Chiều tối, Tiểu Tùng quả nhiên giữ lời, lại đến.

Lần này hắn không đi từ cửa chính, mà gõ vào cửa sổ phòng nàng. Chúc Chiếu đẩy cửa sổ ra, thấy thiếu niên áo đen đang ngồi xổm trên bệ cửa, một tay bám lên khung, tay kia xách hộp thức ăn, khiến nàng giật mình. Mời hắn vào phòng chưa bao lâu, đã nghe Từ Hoàn Tình gọi ngoài cửa: "Trường Ninh tỷ tỷ, ăn cơm thôi!"

Tiểu Tùng đã rất quen đường đi nước bước, chẳng hề ngạc nhiên khi thấy nàng đổi phòng, liền mở hộp thức ăn, bày ra những món giống hôm qua. Hôm nay điểm tâm là bánh sữa dê thay cho bánh ngọc tử.

"Trường~ Ninh~ tỷ~ tỷ~"

Từ Hoàn Tình lại gọi thêm một tiếng, rồi Chúc Chiếu nghe Từ Liễu thị nói: "Nó không ăn thì thôi, còn phải đợi người mời à?"

Chúc Chiếu vội vàng lên tiếng: "A Tình, giúp ta nói với di nương, ta hơi đau bụng, tối nay không ăn."

Nhị phu nhân liền lên tiếng thay nàng: "Chắc vì chuyện sáng nay khiến nàng buồn lòng, trưa ăn cũng chẳng được bao nhiêu, lát nữa ăn xong để lại ít cho nàng ấy là được."

Chúc Chiếu còn định nói thêm gì, lại cảm thấy nói nhiều cũng vô ích. Bên ngoài Từ Hoàn Tình bị kéo đi, Từ Hoàn Oánh nói đùa với Từ Đàm rằng nàng chắc trốn trong phòng khóc rồi.

Chúc Chiếu quay lại nhìn bữa cơm thịnh soạn trong phòng, hôm nay lượng thức ăn hình như còn nhiều hơn hôm qua một muỗng.

Tiểu Tùng bày biện xong, đứng bên cạnh, mắt tròn xoe nhìn nàng chằm chằm, trong tay đã chuẩn bị sẵn một xấp giấy, dường như chỉ đợi nàng lên tiếng.

Hôm nay Chúc Chiếu ngoan ngoãn ngồi xuống ăn trước, đợi ăn được nửa bát cơm, Tiểu Tùng đi vòng quanh nàng hai lượt, nàng mới nói: "Ngươi cho rằng ta có điều muốn hỏi phải không?"

Tiểu Tùng gật đầu rất đương nhiên.

Chúc Chiếu nhìn hắn: "Tối qua sau khi ngươi rời đi, khách ***** có bốn người cùng đến, tuy ăn mặc không quá sang trọng, nhưng mỗi người một phòng. Nếu họ quen nhau, thì với giá phòng của Trung Duyệt khách *****, lẽ ra phải ở ghép hai người một phòng. Vậy nên, người trong số đó là do Vương phủ sắp xếp, mục đích là hôm nay có thể tách ta ra khỏi người của Từ gia."

Tiểu Tùng hơi tròn mắt, cúi đầu xem lại xấp giấy, rút ra hai tờ.

Chúc Chiếu lại nói: "Huống hồ hôm nay ngươi đến, quen thuộc mà gõ cửa sổ ta. Ngươi đã biết ta ở đâu, chứng tỏ vương gia cũng biết rõ."

Tiểu Tùng lại rút thêm một tờ.

"Sáng nay Vương phủ cử người đến, thái độ đối với di nương cũng không mấy tốt, e là cố ý theo lệnh vương gia." Chúc Chiếu mím môi, liếc chén trứng hấp đã gần cạn: "Sáng nay Từ Đàm nói có ông lão nào đó loanh quanh bên ngoài khá lâu. Hắn nói bâng quơ, ai cũng không để tâm. Nhưng người của Vương phủ vừa đi, ông lão ấy cũng biến mất. Chỉ e… có người đang giám sát hôn sự này."

Tiểu Tùng khựng lại, cúi đầu nhìn xấp giấy trong tay, lật qua lật lại hai lần, nhíu mày rút ra mấy tờ, vốn chuẩn bị bao nhiêu lời lẽ, cuối cùng chỉ còn lại hai tờ.

Chúc Chiếu nói: "Nếu ta đoán không nhầm, trong hai tờ còn lại của ngươi, có một tờ viết là "ngày mai ta lại đến", phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!