Từ thuở còn nhỏ, mẫu thân đã dạy Chúc Chiếu quy củ trên bàn ăn: ăn không nói, ngủ không lời, ấy là lẽ cơ bản.
Những năm qua, nàng sống tại nhà của Di nương, mỗi lần ăn cơm cùng Từ Liễu thị, bàn ăn luôn có tiếng của Từ Đàm, kế đó là Từ Hoàn Oánh quát mắng Từ Đàm im lặng. Từ Liễu thị vì trọng con trai, thường bênh vực hắn, rốt cuộc một bữa cơm, chỉ có nàng và nhị phu nhân là im lặng không nói.
Bữa cơm tối nay, tuy không còn tiếng ồn bên tai, nhưng Chúc Chiếu vẫn chẳng thể toàn tâm thưởng thức những món ăn tinh tế nơi tửu lâu sang trọng bậc nhất kinh thành.
Chúc Chiếu nâng bát nhỏ, đũa không va thành bát, ăn rất khẽ, hầu như không phát ra tiếng động. Người đối diện – Minh Vân Kiến – cũng vậy, chỉ là so với sự rụt rè của nàng, hắn thật sự giống như đang tùy tiện dùng bữa.
Đợi đến khi hai người buông bát đũa, Minh Vân Kiến mới hỏi: "Chén trứng hấp có ngon không?"
Chúc Chiếu đang lén lút quan sát hắn, bị hỏi bất ngờ, vội đáp: "Ngon ạ."
"Là trứng hấp ngon, hay bổn vương dễ ăn cơm hơn?" Minh Vân Kiến lật tay phe phẩy quạt.
Nghe hắn nói thế, mặt nàng lại đỏ lên, chẳng biết trong đêm nay má đã đỏ bao nhiêu lần, mà lần nào cũng vì mấy lời trêu ghẹo của hắn.
"Thấy ngươi ăn cơm chỉ động vào mỗi chén trứng trước mặt, còn nhìn bổn vương tới hai mươi lần trong một bữa, chẳng hay bổn vương có dính muối trên mặt sao?" Minh Vân Kiến hỏi xong, Chúc Chiếu lập tức lắc đầu.
Hắn bỗng đứng dậy, đi vòng qua bàn, tiến tới bên cửa sổ của nhã gian, đẩy một nửa cánh cửa nhìn ra ngoài, rồi giơ quạt vẫy tay gọi nàng: "Lại đây."
Chúc Chiếu ngoan ngoãn đứng dậy bước đến, khi đứng bên cạnh hắn, nàng có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn, cúi mắt nhìn xuống, thấy bên hông hắn đeo một túi hương có thêu hoa kiến lan, trông đã cũ, mùi hương bên trong cũng là lan nhè nhẹ.
Nhã gian mà Minh Vân Kiến chọn có cửa sổ đối diện với chính môn xưa kia của Chúc phủ, lúc này trời đã lên đèn, bên ngoài trước cửa tửu lâu "Tá Thập Lý" người đến kẻ đi nhộn nhịp.
So với cấu trúc ngày xưa của Chúc phủ thì hiện tại, ngoài phần mặt tiền còn giữ nguyên, phần bên trong đã được xây dựng lại hoàn toàn.
Minh Vân Kiến nói: "Chúc phủ bị hỏa hoạn thiêu rụi, tiên đế cũng vì chuyện Dạ Kỳ quân tuần tra không chu toàn mà trách phạt bổn vương. Sau đó, tiên đế lệnh cho Tán Thân vương xử lý hậu sự Chúc phủ. Nay nơi đó đã trở thành sản nghiệp dưới tên Tán Thân vương, bề ngoài là do thương nhân mở tửu lâu, thực chất đều nằm dưới trướng của hắn."
Tán Thân vương vốn nổi tiếng là tham lam như Trư Bát Giới giữ kho, Chúc phủ rơi vào tay hắn, dẫu Chúc Chiếu còn sống, cũng chẳng thể đòi lại được.
Chúc Chiếu nhìn tửu lâu "Tá Thập Lý" – nơi từng là Chúc phủ, lòng không khỏi dâng trào cảm xúc. Mười năm qua, nàng chưa từng nghĩ đến việc truy xét điều gì, cũng chẳng từng mong muốn thay đổi gì, dù trong lòng chất chứa biết bao nghi hoặc, phẫn nộ, lẫn bi thương về vụ thảm án diệt môn năm xưa, nàng vẫn luôn e sợ – hoặc nói chính xác hơn là… nhút nhát.
Con gái quan gia, dù chưa từng thân cận triều đình, nhưng vẫn nghe kể không ít về mưu toan nơi triều cục. Khi phụ thân và huynh trưởng còn sống, mỗi lần bàn chuyện quốc sự, đều bảo mẫu thân bế nàng tránh đi, chẳng muốn để nàng dính líu, càng không muốn nàng bị cuốn vào cơn sóng gió.
Không hành động, chính là cái cớ nàng tự đặt ra cho sự nhát gan của bản thân. Nếu thật sự nàng vì tìm kiếm chân tướng mà trở lại kinh sư, cải danh đổi dạng, lấy thân nhỏ chống chọi cơn lốc, chỉ e đó chẳng phải điều phụ mẫu hay huynh trưởng mong muốn.
Có lẽ, điều họ mong là nàng được sống bình an, vui vẻ đến hết đời.
Ở Từ phủ, tuy chẳng vui vẻ, nhưng cũng tạm gọi là an ổn.
Sự thật năm xưa của Chúc phủ là gì? Chẳng qua là trót nhìn thấu dã tâm của kẻ nào đó trong triều, bị sát hại để răn đe người khác, hoặc bị diệt tận gốc vì lo sợ hậu họa.
"Vương tôn quý tộc, một lời một chữ như núi sập, một hơi một thở như bão cuốn. Vốn dĩ là dùng quyền quyết kết, lấy thế định sinh tử, còn tiểu nữ, chỉ là kẻ trong biển người mênh mông mà thôi." Chúc Chiếu nhẹ giọng thốt lên câu ấy, sau đó lui một bước, hướng về phía Minh Vân Kiến hơi khom người hành lễ, nói: "Đa tạ vương gia khoản đãi, giờ đã không sớm, tiểu nữ xin cáo từ."
"Bổn vương bảo Tiểu Tùng đưa ngươi về." Minh Vân Kiến nói.
"Đa tạ vương gia, nhưng nơi đây cách Trung Duyệt khách ***** chẳng xa, tiểu nữ lúc đến đã nhớ rõ đường, có thể tự quay về." Chúc Chiếu nói xong, thấy Minh Vân Kiến không nhấn mạnh muốn người đi theo nữa, liền biết hắn cũng chẳng có ý thực lòng muốn giữ người, bèn thức thời tự mình rời đi.
Rời khỏi nhã gian, Chúc Chiếu mới thấy nhẹ nhõm, nàng không kìm được quay đầu nhìn thiếu niên đứng bên cạnh. Thiếu niên khoanh tay trước ngực, mắt tròn xoe len lén nhìn vào trong nhã gian, Chúc Chiếu khẽ gật đầu mỉm cười với hắn rồi quay người rời bước.
Nàng rời khỏi Tửu Phong Thập Lý rất nhanh, không dám nhìn vào sảnh đường tầng một, cũng không rõ cô nương Lưu Mạt đã nhảy múa đến đoạn nào, chỉ nghe tiếng reo hò bên trong mỗi lúc một lớn, đủ biết khách nhân đang vô cùng phấn khích.
Trên đường quay về, nàng tình cờ đi ngang phía dưới nhã gian của Minh Vân Kiến. Chỉ cần hắn cúi đầu là có thể trông thấy bóng dáng thiếu nữ trong váy vàng nhạt ấy. Nàng đang ôm đôi má đỏ hồng, bước chân gấp gáp rời đi. Trước khi rẽ vào hẻm nhỏ, dường như còn lưu luyến, ngoảnh lại nhìn tửu lâu "Tá Thập Lý", ánh nhìn ấy thật dài, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời bước.
Minh Vân Kiến khép quạt lại, ánh mắt dần trầm xuống, không còn nét cười đùa ban nãy. Hắn xoay người, ngồi lại vào ghế thái sư, như thì thầm với chính mình, nhưng cũng như đang nói với thiếu niên ngoài cửa: "Nàng ấy khác hẳn với dáng vẻ trong ký ức của bổn vương."
Tiểu Tùng nghe thấy hắn đột nhiên lên tiếng, liền bước vào nhã gian, đứng nghiêm cẩn bên cạnh.
Minh Vân Kiến hơi nhướng mày: "Bổn vương nhớ lần đầu gặp nàng là tại ngự hoa viên, nàng khi ấy còn nhỏ lắm, chưa cao quá thắt lưng bổn vương. Nay đã lớn thế này rồi, thậm chí còn sắp trở thành thê tử của bổn vương. Tiểu hoàng đế muốn ép bổn vương, liền tìm lại nàng, thậm chí ban nàng cho bổn vương. Chỉ là một người đáng thương, hà tất phải đẩy nàng vào bàn cờ này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!