Chiếc xe ngựa nhỏ của Chúc Chiếu vì vội vã lên đường mà bị bắn đầy bùn đất, dừng trước dịch quán mà không ai để ý.
Lá cờ của Văn vương phủ phía sau xe cũng đã hạ xuống, mà trong ngõ hẻm nơi này lại không có gió, rêu xanh mọc đầy kẽ đá xanh trên mặt đất. Bác Thành chỉ là một thành nhỏ trong Cảnh châu, ngay cả ban ngày cũng không thấy mấy bóng người ngoài phố.
Tiểu Tùng nhảy xuống trước, đặt bệ bước.
Lúc nãy, trong dịch quán, mấy vị đại nhân nghe Dạ Kỳ Quân báo Văn vương phi đến, nên khi trông thấy từ chiếc xe ngựa bình thường kia bước xuống một tiểu cô nương còn trẻ măng, ai nấy đều vươn cổ nhìn.
Cô nương ấy dung mạo bình thường, chẳng có gì nổi bật, chẳng hiểu sao lại khiến Văn vương phải hốt hoảng bỏ chạy.
Sau đó, Đào Chi xuống xe, khom người đỡ Chúc Chiếu.
Chúc Chiếu khi rời Văn vương phủ không mang theo nhiều y phục, trên người vẫn khoác chiếc áo choàng màu đỏ sẫm hoa hải đường hôm rời phủ. Khi Đào Chi đỡ nàng xuống, người trong dịch quán mới chợt hiểu ra.
Thì ra cô nương xuống trước chỉ là một nha hoàn của Văn vương phủ, dung mạo thường thường cũng phải. Còn người được đỡ xuống sau mới chính là Văn vương phi.
Mọi người đều từng nghe nói Văn vương cưới một Vương phi trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng phải mười sáu, mười bảy rồi. Mà thiếu nữ được đỡ xuống kia, má gầy hóp, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt đến mức đứng không vững, cúi đầu làm đôi mắt to thêm nổi bật, trông cứ như đứa trẻ mười hai, mười ba, chẳng giống chút nào người đã thành thân.
Tiểu Tùng bước vào dịch quán trước, thấy ba người Dạ Kỳ Quân đã đến trước, liền ra hiệu vài cái. Ba người kia nhìn nhau, nhún vai, không đáp.
Chúc Chiếu vừa bước vào đã thấy trong sảnh nhỏ của dịch quán ngồi đầy người, ai nấy đều mệt mỏi, tinh thần phờ phạc. Mấy ngày ở núi, thức ăn thiếu thốn, nên một bát mì trắng loãng cũng thành mỹ vị.
Bị bao ánh mắt dõi theo, Chúc Chiếu có phần lúng túng, khẽ hỏi người Dạ Kỳ Quân: "Vương gia đâu?"
Giọng nàng khàn khàn, nhiều ngày đi xe không nghỉ ngơi tử tế, mấy người Dạ Kỳ Quân đi cùng đều biết rõ khổ cực không phải chỉ mình Minh Vân Kiến gánh chịu.
Tiểu Tùng đặt một chiếc ghế sau lưng nàng. Khi nàng ngồi xuống, Dạ Kỳ Quân mới đáp: "Vương gia… sắp tới rồi."
Biết nói sao đây? Chẳng lẽ lại bảo trước mặt bao nhiêu đại nhân của Hộ bộ, Công bộ rằng Vương gia biết Vương phi đến liền chạy đi chải chuốt?
Minh Vân Kiến mãi mới tìm được dao cạo, cạo sạch râu trên cằm, lại lấy bộ quần áo sạch trong hành lý ra thay.
Người của Dạ Kỳ Quân đến báo Chúc Chiếu đã vào thành, chẳng mấy chốc sẽ tới dịch quán. Minh Vân Kiến không có thời gian tắm, chỉ kịp rửa mặt thêm mấy lần để mình trông sáng sủa hơn.
Chẳng may Chúc Chiếu diện trang điểm xinh xắn đến, còn hắn râu ria xồm xoàm, khoảng cách tuổi tác giữa họ càng thêm rõ, nhìn chẳng khác gì cha con.
Nghĩ vậy hắn bật cười, soi gương đội ngọc quan chỉnh tề, vừa ra khỏi phòng liền gặp Tô Vũ Mị đang nghỉ ở cùng viện.
Những ngày này Minh Vân Kiến bị vây trên núi, Tô Thăng và hai người con cũng ở cùng. Tô Thăng lưu lại ở Hồ An thành mấy ngày, định cùng Minh Vân Kiến về kinh, ai ngờ giữa đường gặp nạn. Những ngày trên núi, chỉ có một mình Tô Vũ Mị là nữ tử, gió lạnh dội từng cơn, đàn ông còn chịu không nổi, nàng càng khốn đốn hơn.
Khi Chu Liên đến ứng cứu, việc *****ên là đưa người nhà họ Tô và Minh Vân Kiến đến dịch quán Bác Thành nghỉ tạm, còn lại mấy vị đại nhân thì theo quân đội đến sau.
Tối qua chia tay tại dịch quán, giờ mới gặp lại, Tô Vũ Mị chưa tìm được y phục sạch, mặt không đeo mạng, sắc mặt tái xanh. Còn Minh Vân Kiến thì ăn mặc chỉnh tề, phong độ ngời ngời, hệt như Vương gia rảnh rỗi nơi kinh thành.
Hắn chỉ liếc nàng một cái, rồi rảo bước về sân trước của dịch quán.
Tới cửa thông giữa sân trước và sau, hắn lập tức thấy Chúc Chiếu.
Nàng mặc bộ y phục phấn hồng, đội mũ choàng lông chim sẻ, che mất phần tóc, thân hình nhỏ nhắn, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào mép bàn, như thất thần.
Minh Vân Kiến mỉm cười, bước lên, nhưng rồi lại sững lại khi phát hiện nàng đã gầy đi nhiều, không giống chút nào với hình ảnh trong trí nhớ, thậm chí có phần giống lúc nàng mới đến kinh—một cô gái nhỏ đói ăn.
Nụ cười vụt tắt, Minh Vân Kiến bước nhanh đến, khi hắn đến gần, Chúc Chiếu mới có phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, hai ánh mắt chạm nhau, nàng sững sờ.
Phải đến ba lần chớp mắt, Chúc Chiếu mới như sực tỉnh, nhận ra trước mặt không phải ảo giác, lập tức đứng bật dậy, động tác quá mạnh khiến ghế thái sư kêu ken két.
Nàng giống như một khối đá hồng, mạnh mẽ nhào vào lòng Minh Vân Kiến, khiến hắn phải lùi lại nửa bước, bất đắc dĩ siết chặt tay ôm nàng.
Vòng eo dưới cánh tay hắn, gầy guộc hơn trước rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!