Chương 43: Gặp Nạn

Cành hồng mai khô héo sao sánh được với những đóa đang nở rộ trên nhánh?

Thế nhưng, khi trông thấy hai đóa hoa mai ấy, khóe môi Chúc Chiếu không kìm được mà khẽ cong lên, trong lòng phảng phất niềm vui. Nàng liền cẩn thận đặt lại bức thư vào phong bì, hai đóa hồng mai cũng được nâng niu lấy ra, rồi quay người chạy về phòng ngủ, đặt chúng vào chiếc hộp trang sức còn trống trên bàn trang điểm của mình.

Lần này, Chúc Chiếu hồi âm cho Minh Vân Kiến không viết nhiều lời, chỉ là chép lại mấy trang chữ nàng luyện trong ba ngày gần đây, xếp gọn vào phong bì, lại thêm một mảnh giấy nhỏ ghi rằng: "Không đẹp bằng mai ở Nguyệt Đường Viện."

Trước khi phong thư, nàng còn ra vườn mai trong viện, tỉ mỉ chọn lấy hai đóa mai đẹp nhất, hái xuống đặt vào trong thư.

Khi đưa thư cho Tiểu Tùng, Chúc Chiếu còn cẩn thận dặn dò hắn chớ có đè nén thư, kẻo mấy đóa hoa lại bị ép bẹp như lúc Minh Vân Kiến gửi tới.

Hôm Đại Hàn, Chúc Chiếu nhận được một món đồ chơi nhỏ từ trong cung gửi ra.

Minh Tử Thu vốn hứa khi khỏi bệnh sẽ ra khỏi cung chơi với nàng, nhưng tiết Đại Hàn lạnh buốt, khắp nơi trong cung đều đóng băng, bệnh nàng dù đã khỏi, song vừa bước ra khỏi phòng liền bị gió lạnh thổi đến phát run, đành phải ở yên trong cung không dám ra ngoài.

Dù vậy, Minh Tử Thu vẫn muốn chia sẻ niềm vui cùng Chúc Chiếu, sáng nay Thượng Thiện cục làm điểm tâm cho nàng, nàng liền san ra một nửa, vội vã sai người đem tới Văn vương phủ để Chúc Chiếu nếm thử.

Sau khi nếm xong điểm tâm, Đàn Tâm từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một bức thư, đến khi đặt lên bàn thì Chúc Chiếu mới nhận ra nét chữ trên đó.

Là bức thư nàng gửi cho Mộ Dung Khoan, kỳ thực cũng là một phong thư hẹn gặp.

Vài ngày trước, Chúc Chiếu đã gửi thư cho Mộ Dung Khoan, ngỏ ý muốn gặp mặt ôn chuyện cũ, dù gì nàng cũng không còn nhiều thân nhân trên đời này, tình cảm với Từ gia thì nhạt nhòa, nhưng với Mộ Dung Khoan vẫn còn chút giao tình thuở bé.

Lại thêm một điều… Minh Vân Kiến gọi Mộ Dung Khoan là "Mộ Dung công tử", đủ thấy Mộ Dung gia ở kinh thành cũng có thế lực chẳng nhỏ.

Năm xưa khi Chúc phủ gặp chuyện, hậu sự của nhà họ Chúc không rõ là do ai lo liệu. Từ sau khi trở lại kinh thành, Chúc Chiếu rất ít khi chủ động nhắc đến chuyện cũ, ngoại trừ lần đầu gặp lại Minh Vân Kiến tại Tửu Phong Thập Lý, nàng có hỏi đôi câu, sau đó liền chôn giấu mọi suy nghĩ vào đáy lòng.

Khi bản thân còn chưa đủ sức làm được gì, nàng cũng không muốn truy cứu cho bằng được ai là người hại Chúc phủ năm đó, bởi dù biết rồi, chưa chắc nàng có thể báo thù. Tuy nhiên, chuyện hậu sự của Chúc phủ sau khi nàng rời kinh, có lẽ Mộ Dung Khoan sẽ biết chút gì đó.

Thư nàng gửi đi nay được gửi trả lại, trong lòng Chúc Chiếu nghĩ hay là Mộ Dung Khoan không tiện gặp mặt? Đang lúc nàng thở dài, định để lần sau tìm dịp khác thì phát hiện phong thư đã từng bị bóc ra rồi dán lại.

Chúc Chiếu mở thư ra xem, thấy bên trong ghi rõ thời gian và địa điểm Mộ Dung Khoan hẹn gặp.

Việc hẹn gặp Mộ Dung Khoan, Chúc Chiếu cũng không giấu người trong Văn vương phủ. Dù sao Mộ Dung Khoan là biểu huynh của nàng, thân thích gặp mặt cũng không phải việc gì to tát. Hơn nữa, từ sau lần bị Minh Tử Thu kéo ra phố rồi suýt bị ngựa đâm trúng, Tiểu Tùng liền luôn theo sát nàng, có muốn giấu cũng không được.

Đến ngày hẹn, Chúc Chiếu mang theo Tiểu Tùng và Đào Chi cùng xuất môn.

Nàng và Đào Chi ngồi trong xe ngựa, Tiểu Tùng cùng phủ đinh đánh xe ở bên ngoài, gió đông hun hút, một đường thẳng tiến ra khỏi thành Trường An.

Mộ Dung Khoan hẹn gặp ở dưới chân núi Tê, nơi đó cũng có vài thôn làng, không hẳn là vùng hoang vu, có mấy con đường nhỏ quanh co giao nhau có thể dẫn vào thành.

Khi Chúc Chiếu đến nơi, Mộ Dung Khoan đã chờ sẵn trong một đình nghỉ dưới núi. Bên cạnh đình buộc một con ngựa, đang cúi đầu nhấm nháp cỏ khô.

Hôm nay Mộ Dung Khoan mặc một bộ trường sam xanh đậm, vẫn như thường lệ, trang phục hơi có phần khoa trương, đầu đội ngọc quan viền vàng, dưới ngọc quan còn treo một chuỗi tua ánh kim.

Chúc Chiếu còn chưa xuống xe thì đã nhìn thấy Mộ Dung Khoan qua khung cửa sổ. Hắn ngồi một mình bên đình, chau mày vì lạnh mà khẽ giậm chân. Đợi đến khi nàng xuống xe, hắn mới ngẩng đầu, nở nụ cười sáng rỡ.

"Trường Ninh." Mộ Dung Khoan gọi nàng, khiến Chúc Chiếu cảm thấy thân thiết, vừa xuống xe đã khẽ đáp: "A Cẩn ca."

Mộ Dung Khoan liếc nhìn Đào Chi và Tiểu Tùng đi theo sau nàng, hắn nhận ra Tiểu Tùng, lần trước hai người còn cãi vã trước cổng Đại Lý Tự. Hắn mỉm cười với Tiểu Tùng, nhưng Tiểu Tùng lại quay mặt đi, hơi hếch cằm, vẫn còn giận vì bị gọi là "tiểu câm".

"Đi thôi, Trường Ninh, ta dẫn muội đến một nơi." – Mộ Dung Khoan nói với nàng bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng, dường như không bận tâm đến thái độ của Tiểu Tùng.

Nghe hắn nói đến Tê Sơn, Chúc Chiếu đã đoán được hắn định đưa mình đi đâu.

Đường lát đá lên Tê Sơn rất dài, mùa đông lại đóng băng, bước đi vô cùng khó khăn. Chúc Chiếu phải vịn tay Đào Chi mà dìu nhau từng bước mới đến được lưng chừng núi.

Trên đường đi, nàng hỏi Mộ Dung Khoan vài chuyện xưa, tuy hắn có đáp lại vài câu, nhưng hiển nhiên cũng không biết nhiều.

Lưng chừng Tê Sơn có một nơi nhìn về phía thành Trường An, có thể thấy rõ cổng thành, phía sau là dòng nước chảy róc rách, còn có hai chòi tranh nhỏ, có thể xem là một vùng đất phong thủy thanh tĩnh, sạch sẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!