Mưa ở kinh thành cuối cùng cũng đã dứt, hơn mười ngày liền trời đều trong xanh, nắng đẹp. Hoa mai trong Nguyệt Đường Viện sau những trận mưa vẫn khoe sắc, nhân dịp gió xuân nhẹ thổi lại nở rộ thêm lần nữa.
Đã vào tiết Tiểu Hàn, chẳng bao lâu nữa sẽ đến đêm trừ tịch. Chúc Chiếu từng nghĩ đến chuyện viết thư hỏi xem Minh Vân Kiến có thể về kinh ăn Tết hay không, song mỗi lần cầm bút lại ngập ngừng.
Dù sao Minh Vân Kiến rời kinh là vì công vụ, tình hình ở Nhạn châu ra sao nàng chẳng rõ, có lẽ mưa vẫn kéo dài, thủy tai khó dập, hoặc dân chạy nạn quá nhiều, Chúc Chiếu lo một bức thư của mình sẽ làm phiền đến hắn.
Hơn nữa, từ lúc Minh Vân Kiến rời kinh đến nay, bao nhiêu thư nàng gửi đi đều không được hồi âm, e rằng những thư nàng sai người đưa đến, hắn chưa có thời gian xem qua.
Lần trước vào tiết Đông Chí, Minh Tử Thu đến Văn vương phủ, Chúc Chiếu vì khoản đãi nàng mà bận bịu sai nhà bếp làm đủ món ngon, rốt cuộc không ăn được bánh chẻo. Hôm nay là Tiểu Hàn, đầu bếp liền làm nhiều bánh chẻo, mẻ *****ên đã được bưng đến cho Chúc Chiếu.
Trời lạnh nhưng không gió, Chúc Chiếu ngồi trong tiểu đình mới tu sửa ở Nguyệt Đường Viện, vừa ăn bánh chẻo vừa luyện chữ. Hai hôm trước vết thương ở tay đã đóng vảy, hết đau, nàng liền tiếp tục luyện bút.
Tiểu Tùng sáng sớm ra ngoài làm gì không rõ, giờ đúng lúc trở về.
Thiếu niên mặc bộ y phục đen gọn gàng, Chúc Chiếu từng sai người làm cho hắn một chiếc áo choàng chàm chống lạnh, nhưng e rằng hắn cảm thấy vướng víu, ảnh hưởng việc chạy nhảy nên chưa từng mặc lấy một lần.
Thấy Chúc Chiếu đang ăn bánh chẻo trong tiểu đình, Tiểu Tùng vài bước chạy tới bên nàng, cánh cửa vừa mở đã mang theo một luồng gió lạnh, như quét cả bụi băng trong không khí vào trong phòng.
Chúc Chiếu hỏi: "Ngươi có ăn bánh chẻo không?"
Tiểu Tùng gật đầu, Đàn Tâm liền mỉm cười lui xuống chuẩn bị phần cho hắn.
Chúc Chiếu lại hỏi: "Sáng sớm ngươi đi đâu vậy? Đại phu trong phủ đến tìm ta, nói ngươi mấy hôm trước nửa đêm luyện võ bị nhiễm lạnh, phải nhớ uống thuốc đấy."
Tiểu Tùng cười với nàng, nụ cười còn chưa được mấy cái chớp mắt, hắn liền nhớ ra điều gì, móc ra từ trong áo một vật đặt trước mặt Chúc Chiếu.
Nàng liếc qua, nuốt nốt miếng bánh trong miệng.
Trên bàn là một phong thư, niêm sáp màu vàng nhạt, in một con dấu, chữ khắc trên đó là: "Sơ".
"Thư của ai thế?" Chúc Chiếu hỏi. Tiểu Tùng khẽ gật cằm, nàng cầm thư lên xem mặt sau, đề rõ: "Gửi Trường Ninh thân khải".
Nét chữ ấy, Chúc Chiếu nhận ra ngay – nàng từng lén luyện theo rất lâu, chỉ mong chữ mình cũng đẹp như thế. Khi nãy nàng còn đang nghĩ vì sao Minh Vân Kiến chưa hồi âm, thì thư đã tới rồi.
Chúc Chiếu mím môi cười, cầm thư cảm thấy khá dày, không biết Văn vương đã viết những gì.
Mở ra xem, nàng lập tức thấy các trang giấy mình gửi mấy hôm trước, trên mỗi tờ đều có phê chú – chữ nào viết sai, nét nào hỏng, hay bút lực chưa đủ, Minh Vân Kiến đều cẩn thận khoanh rõ.
Chúc Chiếu xem một lúc, mới thấy một tờ viết vào hôm bị thương nơi tay, không có lời phê, chỉ chừa một dòng nhỏ: "Tay làm sao vậy?"
Thấy hàng chữ ấy, Chúc Chiếu liền đặt bánh sang một bên, rút một tờ giấy trắng ra, cẩn thận viết: "Tay không sao, e là do lạnh, lần sau sẽ không để gió lùa."
Trong lúc Chúc Chiếu viết, Tiểu Tùng đứng cạnh nhìn. Thấy nàng viết câu đó, hắn lập tức bĩu môi, lật mặt sau tờ giấy nàng viết lỗi lúc nãy, động tác có phần mạnh mẽ.
Chúc Chiếu liếc qua, Tiểu Tùng thu tay lại, mặt giấy hiện lên dòng chữ: "Thành thật khai báo, không được nói dối, nếu không bổn vương về sẽ phạt nàng."
Chúc Chiếu lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiểu Tùng: "Ngươi đã nói với Vương gia rồi phải không?"
Tiểu Tùng gãi mũi, làm ra vẻ không nghe thấy. Chúc Chiếu bèn dùng mực xóa đi câu nói dối lúc trước, đổi thành mấy dòng đơn giản kể lại việc cùng Minh Tử Thu ra phố ngày Đông Chí, không thêm than phiền nào.
Viết xong, bút nàng khựng lại, nhịp tim đột nhiên hụt một nhịp, vô thức viết thêm một câu phía sau: "Đêm trừ tịch sắp đến, Vương gia có về chăng?"
Vừa viết xong, nàng suýt nữa định xóa câu đó, nhưng lại nghĩ giấy này trông đắt tiền, không nên lãng phí, thôi thì cứ để đấy.
Chờ giấy thư khô mực, Chúc Chiếu cũng ăn xong bánh chẻo, gấp thư lại bỏ vào phong bì. Đúng lúc ấy, Đàn Tâm bưng bánh đến, Tiểu Tùng thấy liền vui vẻ ôm lấy phần của mình, tung người nhảy lên bờ tường viện, ngửi mùi hương hoa mai Nguyệt Đường Viện, liền ăn liền mấy chiếc bánh chẻo.
"Ăn xong thì mang thư này gửi cho Vương gia." Chúc Chiếu dặn, "Lần sau không được mách lẻo nữa!"
Tiểu Tùng chu môi quay đầu đi, nếu hắn biết nói, chắc hẳn sẽ đáp: "Vì muốn tốt cho Vương phi mà thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!