Chương 40: Chuyện Xưa

Về đến Văn vương phủ, Chúc Chiếu cùng Minh Tử Thu vẫn chưa dùng bữa, Đàn Tâm và Đào Chi đã bày sẵn cơm canh trong sảnh Nguyệt Đường Viện, Tiểu Tùng lại vội đi mời đại phu trong phủ đến, đại phu vừa vào cửa đã thở không kịp.

Hai tay Chúc Chiếu vẫn rút trong tay áo, đại phu xách hòm thuốc, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng để xem thương thế nơi tay, lúc ấy nàng mới từ từ buông tay ra.

Kỳ thực máu đã chẳng còn chảy nhiều nữa, trong thời tiết lạnh giá thế này, máu vừa trào ra đã bị đông lại.

Miệng vết thương chưa lành, cát sỏi lẫn với máu đông lại thành vảy, cần phải từng chút từng chút cạy ra, rửa sạch cát trong vết thương mới được.

Khi đại phu giúp Chúc Chiếu xử lý vết thương, Minh Tử Thu lên tiếng trò chuyện, cố phân tán sự chú ý của nàng, miệng vẫn nhắc đến chuyện dọc đường lúc nãy, có liên quan đến Tô Vũ Mị.

Việc Tô Vũ Mị rời kinh Chúc Chiếu không hề hay biết, nhưng chuyện Minh Vân Kiến sắp đến Nhạn châu, e rằng trong phủ Đàn Tâm đã sớm báo tin cho Tô Vũ Mị rồi.

Năm xưa Tô Vũ Mị và Minh Vân Kiến bị một đạo thánh chỉ chia cách, Minh Tử Thu lấy làm tiếc cho Minh Vân Kiến. Khi cả hai còn nhỏ tuổi, Minh Tử Thu từng gặp Tô Vũ Mị vài lần. Khi ấy nàng cũng chỉ là thiếu nữ, lại được phong danh tài nữ kinh thành, tính khí có phần kiêu ngạo, với người ngoài thì hờ hững, song lại thích đùa giỡn cùng bọn trẻ, khiến Minh Tử Thu cảm thấy nàng không quá kiểu cách, nên cũng dễ gần hơn vài phần.

Chuyện xưa giữa Tô Vũ Mị và Minh Vân Kiến, Minh Tử Thu từng chứng kiến đôi chút, nhưng Chúc Chiếu thì chưa từng thấy tận mắt.

Minh Tử Thu nói: "Ta nghe người ta kể, lần đầu Tô Vũ Mị gặp hoàng thúc là ở bên hồ Bích Thủy, cạnh đình Cửu Phụng ngoài thành. Nơi đó hằng năm đều tổ chức lễ hội văn nhân, mười dặm sen nở giữa hồ, liễu biếc như khói bên bờ, mọi người ngâm thơ đối họa. Khi ấy Tô Vũ Mị mười bốn tuổi, giả trang thành một tiểu công tử, lẻn vào hội làm mấy bài thơ, chẳng ngờ lại được tiên đế lúc ấy xuất du để mắt tới, sau đó ngầm dò hỏi thân phận."

Năm ấy Minh Vân Kiến cũng mười bốn tuổi, theo chân tiên đế Minh hoàng rời kinh, nghe nói có hội văn nhân liền tới xem thử. Minh hoàng cũng muốn xem thử có ai trong số văn nhân ấy có tài làm quan chốn triều đình trong tương lai không.

Tô Vũ Mị giả nam, trốn nhà tham dự, từ nhỏ thông tuệ, tính tình hoạt bát lại gan dạ, sau khi làm kinh động đình Cửu Phụng liền trở thành một truyền kỳ.

Minh hoàng sai Minh Vân Kiến điều tra thân phận vị tiểu công tử nọ, hắn gần như không tốn chút công sức nào đã tìm được nàng. Khi ấy hắn chỉ biết nàng là tiểu công tử nhà họ Tô, lại thưởng thức tài văn chương của nàng nên có ý kết giao, chẳng hề nói ra ý định của tiên đế.

Tô Vũ Mị biết Minh Vân Kiến là Văn vương, hai người đồng tuổi, lại đều tinh thông thi văn, nên nhanh chóng trở nên thân thiết, thường cùng nhau ra ngoài du ngoạn, làm thơ vẽ tranh.

Tô Vũ Mị lúc trẻ tính khí cao ngạo, lòng dạ hẹp hòi, có lần bài thơ nàng để tại đình Cửu Phụng bị một người phê bình vài câu, nàng liền muốn bắt người kia đến đối chất. Chính vì lần xô xát này, chuyện nàng cải trang nam giới trốn nhà đi chơi bị người nhà phát hiện.

Minh Vân Kiến lúc ấy chỉ biết nàng bị bắt về Tô phủ, nhớ nhung vị tiểu huynh đệ kia nên đích thân đến thăm hỏi.

Nào ngờ người nhà họ Tô nói nhà họ không có tiểu công tử nào cả, chỉ có đại công tử và một tiểu thư.

Minh Vân Kiến sững sờ, nói: "Chính là Tô Vũ, y nói y là tiểu công tử nhà họ Tô."

Tô đại nhân khi ấy là Thị lang Lễ bộ, nghe vậy thì bất đắc dĩ cười: "Văn vương điện hạ e là bị tiểu nữ lừa rồi. Vị Tô Vũ trong miệng người, chính là tiểu nữ nhà ta – nhũ danh Nhã Nhi, tên thật là Tô Vũ Mị. Mấy hôm trước nó cải nam trang nghịch ngợm, khiến điện hạ chê cười."

Thế là Minh Vân Kiến mới hay, vị tiểu công tử tài hoa tại đình Cửu Phụng, thực chất là tiểu thư nhà họ Tô – Tô Vũ Mị.

Dẫu biết Tô Vũ Mị là nữ nhi, lẽ ra nên giữ khoảng cách, nhưng hắn vẫn không dứt được tình cảm với nàng. Vì vậy, khi nàng vừa mãn hạn cấm túc và đến gặp hắn, Minh Vân Kiến lập tức đồng ý gặp mặt.

Tô Vũ Mị không hay Minh Vân Kiến đã biết nàng là nữ, vẫn mặc nam trang, nói rằng muốn làm tri kỷ cả đời của hắn.

Minh Vân Kiến thấy nàng nói năng hoạt bát, dáng vẻ sảng khoái, trong lòng liền động tâm.

Suốt thời gian tiếp xúc, Minh Vân Kiến chưa từng vạch trần thân phận nữ nhi của nàng, cả hai thường trao đổi thư họa. Hắn là người kín đáo, tình ý đều gửi vào thi từ, Tô Vũ Mị chưa từng hồi đáp, hắn bèn nghĩ nàng không biết tình cảm của mình.

Đến năm nàng mười lăm tuổi, Minh hoàng bất ngờ tìm Minh Vân Kiến nói: tiểu nữ Tô Vũ Mị của Thị lang Lễ bộ Tô Thăng từ nhỏ thân thiết với Phong Dịch Quận vương, hai bên phụ mẫu đều đồng ý mối nhân duyên ấy, nên muốn hạ chỉ ban hôn, hỏi ý kiến của hắn.

Minh Vân Kiến chấn động, nhưng cũng biết Tô gia luôn đi theo Nhung Thân vương, còn Phong Dịch Quận vương lại nắm đại quyền quân sự. Nếu Nhung Thân vương muốn được Phong Dịch Quận vương ủng hộ, tất cần có ràng buộc, mà điều còn lại chính là người gối đầu bên cạnh.

Minh hoàng biết hắn thân thiết với Tô Vũ Mị, nên chỉ cho vài ngày suy nghĩ, nếu muốn cưới nàng thì sẽ không ban hôn, nhưng như thế cũng đồng nghĩa Minh Vân Kiến không thể đứng ngoài cuộc tranh quyền trong triều.

Tô Vũ Mị là nữ nhi nhà họ Tô, tất sẽ trở thành quân cờ trong ván cờ quyền lực.

Minh Vân Kiến chưa kịp trả lời, thì thánh chỉ đã đến Tô phủ và Phong Dịch Quận vương phủ, ghi rõ: chờ Tô Vũ Mị đến tuổi sẽ thành thân với Phong Dịch Quận vương.

Trong ký ức của Minh Tử Thu, khi được Minh Vân Kiến dẫn ra ngoài cung chơi, nàng từng gặp Tô Vũ Mị vài lần.

Tô Vũ Mị khi thì dùng trâm vàng chọc ghẹo nàng, khi thì rủ đi leo núi ngoài thành, không mang dáng vẻ khuê tú, cũng không câu nệ thân phận người đi cùng là Văn vương và tam công chúa, nàng sống theo ý mình, chỉ cầu vui vẻ là đủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!