Chương 39: Rời Kinh

Ba ngày sau, mưa gió nơi kinh thành cuối cùng cũng dịu lại. Tuy tiết trời đã vào đông, gió lạnh thổi khiến da mặt tê tái, nhưng ít ra nước trên đường phố đã rút đi nhiều. Chỉ còn hơi ẩm đọng trên mặt đất, góc ngách cũng không còn ngập úng.

Hộ Bộ đã chia ngân lượng cứu trợ Yến Châu thành hai đợt chuyển giao. Lương thực, vật tư cứu tế cũng đã được chất lên xe, chuẩn bị khởi hành.

Minh Vân Kiến nhận lệnh từ tiểu hoàng đế, liền trở về phủ thu xếp vài bộ y phục chống lạnh để mang theo — hắn sắp rời khỏi kinh thành.

Chúc Chiếu ốm liệt ba ngày, mưa tạnh mới đỡ hơn chút. Dù đã có thể xuống giường, đại phu vẫn khuyên nên ở trong phòng, đừng ra ngoài.

Đại phu trong phủ cũng lo lắng cho thể trạng của Chúc Chiếu — hễ mưa là phát bệnh, chi bằng cứ an phận ở lại Nguyệt Đường Viện suốt mùa đông này. Chờ đến mùa xuân sang năm, khi trời ấm hơn, lại tiếp tục điều dưỡng bằng thuốc bổ.

Hay tin Minh Vân Kiến sắp đi, Chúc Chiếu khoác áo choàng ra tiễn.

Người của Hộ Bộ hộ tống vật tư đã xuất phát trước, e giờ này đã đến cổng thành. Trời lạnh gió lớn, Minh Vân Kiến ngồi trong loại xe ba ngựa kéo — xe đi nhanh hơn bình thường.

Khi Chúc Chiếu ra khỏi Văn Vương phủ, vừa hay bắt gặp Minh Vân Kiến chuẩn bị lên xe. Nàng hé miệng định gọi, nhưng lại không cất tiếng. Dù vậy, Minh Vân Kiến dường như cảm nhận được, liền quay đầu nhìn về phía nàng.

Bàn chân đang bước lên xe liền dừng lại, hắn quay người bước về phía Chúc Chiếu, giữa hai người còn cách mấy bậc thềm.

Sắc mặt Chúc Chiếu tái nhợt, thân thể yếu ớt, phải dựa vào Đàn Tâm và Đào Chi hai bên đỡ mới miễn cưỡng đứng vững. Tóc chưa chải, không trang điểm, chỉ có đôi mắt tròn to nhìn hắn, mang chút bịn rịn.

Minh Vân Kiến tự cho là nàng không nỡ xa hắn.

Hắn nói:

"Lần này rời kinh, nếu lũ lụt ở Yến Châu chưa được khống chế, e là bổn vương chưa thể quay về. Nhanh thì trước Tết, chậm thì nửa năm cũng nên. Trong thời gian đó, nàng phải quản lý phủ thật chu toàn, chớ để xảy ra sơ suất."

"Biết rồi." Chúc Chiếu gật đầu.

Minh Vân Kiến lại dặn:

"Mỗi ba ngày phải viết cho bổn vương một phong thư. Không phải để báo cáo chuyện thường nhật, mà là để xem nàng có chăm chỉ luyện chữ không."

Chúc Chiếu tiếp tục gật đầu, đến cuối cùng lại nghe hắn dịu giọng dặn dò:

"Bổn vương không ở kinh, nàng cũng đừng ra khỏi phủ nhiều. Nếu gặp rắc rối, cứ ở trong phủ chờ bổn vương trở về."

Chúc Chiếu mím môi, nghe Minh Vân Kiến dặn từng câu từng chữ, chỉ ngây người đứng đó như bị thôi miên.

Minh Vân Kiến hỏi:

"Nàng có điều gì muốn nói với bổn vương không?"

Chúc Chiếu mở miệng, hơi ấm trong miệng đã tan sạch, mãi mới nói được một câu:

"Vương gia lên đường cẩn thận."

"Thật chẳng hiểu phong tình." Minh Vân Kiến để lại một câu như vậy, lắc đầu rồi xoay người bước lên xe.

Xe ngựa khởi hành, cuốn theo một cơn gió, quét qua ngọn cây, cuốn theo những chiếc lá khô cuối cùng còn bám trên cành. Gió bay vào mắt Chúc Chiếu, nàng cúi đầu, giơ tay dụi mắt, vành mắt đã hoe đỏ.

"Nương nương, đừng buồn nữa, vương gia cũng nói rồi, nhanh thì sẽ về trước Tết. Người chỉ cần dưỡng bệnh cho khỏe, vương gia sẽ quay lại thôi." Đào Chi thấy Chúc Chiếu dụi mắt, tưởng nàng sắp khóc vì luyến tiếc Minh Vân Kiến, liền vội vàng an ủi.

Chúc Chiếu khẽ đáp, trong lòng đúng là có chút khó diễn tả thành lời. Từ khi nàng vào phủ Văn Vương, chưa từng rời xa Minh Vân Kiến. Tuy bình thường hai người không hẳn lúc nào cũng bên nhau, nhưng chỉ cần hắn ở trong phủ, nàng đã thấy yên lòng. Nay hắn rời đi, cả phủ bỗng trở nên trống vắng.

Thậm chí chẳng có ai để trò chuyện.

Chúc Chiếu quay người vào phủ, nghĩ Đào Chi nói đúng. Dưỡng bệnh cho tốt, chờ bệnh khỏi, có thể gửi thư cho Mộ Dung phủ, hẹn A Cẩn ca gặp lại ôn chuyện cũ.

Trong xe ngựa, Minh Vân Kiến tựa đầu vào tay, hồi tưởng cảnh vừa rồi trước cổng phủ — Chúc Chiếu cũng đã chịu ra tiễn, thế mà chẳng biết nói lấy vài lời dịu ngọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!