Đào Chi chăm sóc Chúc Chiếu đến tận nửa đêm, lúc này mồ hôi mới ra hết.
Minh Vân Kiến ngồi đọc sách bên ngoài bình phong, đã ngáp mấy lần, đợi đến khi Đào Chi thay chăn xong bước ra, hắn mới tỉnh táo lại, hỏi:
"Vương phi thế nào rồi?"
"Xét theo lần trước, từ ngày mai sẽ bắt đầu chuyển biến tốt, vương gia cứ yên tâm." Đào Chi vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói, "Vương gia, đại phu dặn kỹ, vương phi vừa phát hãn, tuyệt đối không được nhiễm lạnh nữa. Bằng không sẽ bị nôn mửa, tiêu chảy cũng có thể xảy ra. Đêm nay người nên đến Noãn Phong Đường nghỉ tạm, tránh lây bệnh. Nô tỳ ở lại trông là được."
Noãn Phong Đường, chính là nơi Minh Vân Kiến và Chúc Chiếu nghỉ lại trong đêm động phòng hoa chúc.
Minh Vân Kiến liếc nhìn vào trong bình phong một cái, vẻ vẫn chưa an tâm, lại thấy Đàn Tâm đang liếc nhìn vào phòng mấy lần, hắn liền nói:
"Ngươi sang gian phụ mà canh, đêm nay bổn vương ở lại đây, nếu có chuyện gì sẽ gọi ngươi."
Đào Chi hơi ngẩn ra, rồi đành gật đầu lui ra, khép cửa lại.
Gian phụ ngay cạnh phòng Minh Vân Kiến, là một gian nhỏ, bên trong cũng có chỗ nghỉ ngơi. Kiến trúc như vậy vốn để tiện cho sau này thiếp thất trong phủ đến hầu hạ ở Càn viện, có chỗ để nghỉ ngơi ban đêm.
Chỉ là từ sau khi Minh Vân Kiến lên làm Văn Vương, phủ chưa từng có thêm nữ nhân nào, gian phụ này lâu lâu cũng chỉ có hạ nhân nghỉ lại.
Đào Chi và Đàn Tâm đêm ấy cùng nằm nghỉ trong gian phụ. Đàn Tâm thì thào:
"Vương gia đối với vương phi thật tốt, xem ra lời đồn ngoài phố cũng không đáng tin hết."
"Đồn gì?" Đào Chi quay đầu nhìn, Đàn Tâm nói:
"Chuyện vương gia với Tô… với Vương phi Phong Dịch Quận đó."
Đào Chi nhìn chằm chằm Đàn Tâm một lúc, khiến nàng hơi chột dạ, liền hỏi:
"Ngươi… ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Đào Chi nghiêm giọng:
"Chuyện của chủ tử ngươi cũng dám đặt điều. Vương phi Phong Dịch Quận với Phong Dịch Quận vương xưa nay không hề có điều tiếng bất hòa, mà sau khi thành thân với quận vương cũng không còn lui tới. Vương gia đối tốt với vương phi, cũng là bởi vương phi vốn là người tốt, vương gia và vương phi hòa thuận thì chúng ta mới được yên ổn."
Đàn Tâm gật đầu:
"Ngươi nói cũng có lý."
Đào Chi lật người ngủ tiếp, còn Đàn Tâm trằn trọc mãi không ngủ được. Từ khi Chúc Chiếu vào vương phủ, nàng đã gửi đi ba phong thư.
Phong thứ nhất viết rằng ngày thành thân, Minh Vân Kiến và vương phi đồng tẩm tại Noãn Phong Đường.
Phong thứ hai kể chuyện sau sinh thần Chu đại phu trở về, vương phi biết vương gia không vui, khẽ dỗ dành khiến vương gia không trách phạt, còn ngủ lại Nguyệt Đường Viện.
Phong thứ ba kể việc Từ Liễu thị cầu xin, vương phi khiến vương gia đồng ý bảo vệ Từ Đàm.
Phong thư gửi về phủ Phong Dịch Quận là để họ nắm rõ tình hình bên cạnh Minh Vân Kiến, đặc biệt là quan hệ giữa hắn và vương phi. Đàn Tâm nhận ra, vương gia thật lòng với vương phi, như vậy suy cho cùng, người trong phủ Phong Dịch Quận chỉ là tự mình đa tình.
Thư tiếp theo, liệu có nên tiếp tục viết nữa không?
Sau khi ra hết mồ hôi, đến gần sáng Chúc Chiếu bắt đầu cảm thấy lạnh. Ngoài trời mưa không dứt, gió réo từng hồi. Minh Vân Kiến cởi áo ngoài, vén chăn, mặc trung y nằm lên giường phía ngoài.
Chúc Chiếu cảm nhận được hơi ấm bên cạnh liền theo bản năng áp sát, Minh Vân Kiến còn chưa nằm ổn đã bị nàng ôm chặt.
Nàng người nhỏ, cuộn tròn trong lòng hắn, đầu tựa vào vai, cả người nửa nằm lên hắn, đôi chân lành lạnh áp vào cẳng chân hắn.
Nhớ lời Đào Chi dặn, đại phu bảo không để nàng nhiễm lạnh, Minh Vân Kiến liền siết nàng vào lòng, tay vuốt nhẹ sau lưng đến khi cơ thể nàng ấm lên mới ngừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!